Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Trong vòng một tuần, mọi người đã làm rất nhiều việc đã định. Chẳng hạn Giang Nham và Chu Nhất quyết định kết hôn vào lễ tình nhân năm tới. Cô nàng Giang Nham hiếm khi có một hồi nhận định chuyện cả đời, đây là điềm tốt.
Chẳng hạn Trình Phương sau bữa cơm tối xách theo chiếc hộp đen đi tới quảng trường khiêu vũ, một tuần liền đánh vào trung tâm đội quân các bác gái, lấy được số điện thoại của những chàng trai độc thân. Chẳng hạn Phương Trình Vũ ngồi trên giường đem quyển 'Bắt đầu sáng tác' chọn một lượt tất cả các ghi chú.
Tuần mới lại bắt đầu, Phương Trình Vũ mặc áo sơ mi trắng quần đen đến thư viện báo tên. Địa chỉ là Giang Nham gửi tin nhắn cho cô. Cô ta tỏ ý môi trường làm việc nơi đây tốt lắm, cũng xem như gần nhà của Phương Trình Vũ, ngồi xe mấy trạm là đến nơi. Bản thân Phương Trình Vũ rất hài lòng với thư viện này, vốn chỉ mới tới một lần, lần này vậy mà trở thành một trong những nhân viên làm việc rồi. Một miếng bánh to đụng trúng đầu cô, Phương Trình Vũ che miệng cười ngốc nghếch trước vị trí treo loạt ảnh nhân viên công tác.
Nhưng rất nhanh thì cô không cười nữa nổi, bởi cô nhìn thấy dưới hồ sơ của những nhân viên công tác chẳng có ai tính ra không tốt nghiệp đại học như cô, khoa trung văn, khoa lịch sử, khoa quản lý thư viện... Cô biết rõ sự chuyên nghiệp của những người này, không ai thuộc cùng nhóm với cô.
Đứng một lúc trước ảnh chụp, Phương Trình Vũ phát hiện không có chỗ nào có thể dán ảnh của mình, lòng càng thất vọng, chẳng khác gì thói đời rối ren, chỉ mình tôi đơn thuần, chớp mắt đã bị cô lập.
"Xin chào, tôi là Phương Trình Vũ." Cô nói với một nhân viên ở khu trả sách. Người phía sau đều đang xếp hàng trả sách, có mấy học sinh còn tưởng cô chen ngang, gọi thẳng luôn: "Dì ơi, trả sách phải xếp hàng mà." Phương Trình Vũ ngượng ngùng, cô nhìn đôi tay nhân viên trả sách bận rộn, xin sự giúp đỡ của cô ấy.
Thẻ trước ngực của nhân viên trả sách in họ tên: Triệu Tinh Lệ.Thấy cô ấy không để ý tới mình, Phương Trình Vũ mở miệng gọi thẳng tên của cô nàng.
"Triệu Tinh Lệ, tôi là Phương Trình Vũ mới tới, cô có thể cho tôi biết phòng quản lý ở đâu không?' Sắc mặt Phương Trình Vũ phiếm hồng, mong đợi câu trả lời của cô nàng kia.
"Cô không thấy tôi rất bận à? Đúng là... Báo cáo không cần tới tìm tôi, lên thẳng tầng trên bàn giao với người ta là được. Quản lý bận lắm không chắc ở trong phòng đâu." Triệu Tinh Lệ không ngẩng đầu, cô nàng đem từng quyển sách chiếu theo dày mỏng, dài ngắn bỏ mà vào trong xe đẩy. Phương Trình Vũ càng thêm xấu hổ ngóng về phía cầu thang, thầm nghĩ theo tiềm thức muốn đợi Triệu Tinh Lệ đẩy xe đi.
Xe đẩy có thể chứa rất nhiều sách, sau khi Triệu Tinh Lệ bỏ xong xuôi sách đã trả vào, cầu thang quả nhiên xuất hiện một người đẩy xe trống tới. Triệu tinh Lệ đẩy xe rời khỏi quầy trả sách, Phương Trình Vũ theo cô ta vào thang máy.
"Cô mới tới hả ? Nhìn cô cũng không hiểu việc lắm, cô học chuyên ngành đại học gì?" Triệu Tinh Lệ khi rảnh rỗi giọng điệu vẫn xem như có dáng vẻ nhiệt tình.
Phương Trình Vũ vội đáp: "Tôi học Đại Học Kinh tế."
Nom Phương Trình Vũ da dẻ đen đúa giống kiểu cô gái nông thôn, Triệu Tinh Lệ cũng không muốn để ý nhiều tới cô nữa.
Tầng trên, nhân viên ngồi ở quầy đều rất lạnh nhạt. Trái lại Triệu tinh Lệ là người chuyện trò nhiều hơn với Phương Trình Vũ. Ở môi trường mới, Phương Trình Vũ rất tự ti. Thông qua giới thiệu của Triệu Tinh Lệ, có một đồng nghiệp liền đứng dậy chỉ chỗ cho cô, bàn giao cho cô một số công việc. Phương Trình Vũ vừa nghe cũng là điều mình biết, nói chung tìm được chút cảm giác an toàn ở môi trường làm việc xa lạ.
Thật ra chẳng qua ngồi chỗ đó giúp người lớn tuổi cà thẻ mượn sách, vì người trẻ tuổi thường thường đều biết dùng máy mượn sách tự động. Sau đó còn phải ngăn người ta lấy thẻ không phải của mình để mượn sách, đồng nghiệp đó bảo cô lưu ý sơ qua là được rồi. Phương Trình Vũ gật đầu suốt, chỉ là cô đã biết những điều ấy, nhưng cô cũng giả vờ không biết mà gật gật đầu. Như vậy sẽ không khiến người khác tưởng cô là một kẻ đần nhỉ.
Cứ thế, Phương Trình Vũ một mình 'cố thủ' ngồi ở vị trí làm việc suốt buổi sáng. Gần trưa thư viện chỉ còn lại mấy người nhàn rỗi. Bất tri bất giác, những nhân viên công tác xung quanh cô đều chẳng thấy ai. Cô dường như đã hiểu nếu mọi người đi ăn cơm trưa cả rồi thì mình cũng có thể rời đi. May thay cô mang theo một túi bánh nhỏ, bèn tìm chỗ trống trong thư viện, mở túi bánh ra ăn,
Túi bánh quy nhỏ ăn chưa tới một lát thì xong, Phương Trình Vũ đứng dậy tính lấy một quyển sách đọc qua buổi trưa. Cô nhớ trước đây mình để lại ký hiệu ở trong thư viện, bèn đi tới góc giấu sách lúc trước. Lâu như vậy rồi cuốn sách cô tìm vẫn ở đó, kẹp giữa hai quyển từ điển to.
Cô ngồi trên sàn nhà dưới kệ sách giở luôn sách ra đọc. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có tiếng ho húng hắng của người đang ghi chép. Phương Trình Vũ rất thích bầu không khí này, đọc sách được nửa tiếng, cô bỗng có ảo giác trở về thư phòng của Chu Nhất.
Nghĩ tới Chu Nhất, cô lặng lẽ ngẩng đầu thở dài dài rồi lại cúi xuống mang theo u buồn không tả xiết chờ đợi những nhân viên khác quay lại.
Một giờ chiều, những nhân viên rời đi và những sinh viên mượn sách cùng trở lại. Sách của thư viện nhiều vô kể, giá sách cũng san sát không thua nhà cao tầng chót vót. Ở đây khác bên ngoài, có lẽ người đến chỉ là để cho đám sách an cư lập nghiệp chút sức sống.
Buổi chiều, Triệu Tinh Lệ đến tìm cô một lần, đưa cho cô một tờ ca trực. Phương Trình Vũ thấy tên mình dùng bút mực viết riêng với những cái tên khác, ở bên cạnh Triệu Tinh Lệ. Bấy giờ, nghe Triệu Tinh Lệ nói: "Sau này chúng ta là một cặp. Về sau cô đẩy xe, tôi ngồi ở quầy nhé! " Phương Trình Vũ đần mặt hỏi một câu: "Là đẩy xe chỗ quầy trả sách tầng dưới đúng không?" Triệu Tinh Lệ đáp 'đúng vậy' với thái độ hài lòng. Ngày mai vẫn là họ trực ban, sẽ bắt đầu theo sắp xếp này luôn. Phương Trình Vũ gật đầu bảo 'Được."
Trình Phương đã trà trộn vào đám các bác gái ở quảng trường khiêu vũ đổi được rất nhiều số điện thoại của những chàng trai độc thân. Xem ra người nào bà cũng thấy là một thanh niên tốt. Nghĩ tới con gái mình hai ngày trước nhận được một cuộc điện thoại của tổ chương trình 'Tình Yêu đến rồi, chạm vào thôi', mấy ngày này tâm tình của bà cực kỳ cực kỳ vui vẻ. Con gái mình rất nhanh sẽ nổi tiếng, rồi kết hôn cũng là chuyện sớm chiều thôi.
Phương Trình Vũ hoàn toàn không biết dụng ý của Trình Phương. Hàng ngày cô đi tới đi lui, ở tầng trên một lát lại đẩy xe đẩy trống xuống tầng dưới. Ở tầng dưới một lúc thì xe đẩy đầy ngay, lại đẩy xe lên tầng. Cô rất bận, cảm thấy mình chính là người vận chuyển. Nhưng so với những người vận chuyển xi măng gạch đá ở bên ngoài, cô thích vận chuyển sách hơn.
Vì đã có kinh nghiệm lúc trước, hàng ngày cô đều không về nhà mà mang theo bánh quy hoặc là bánh nhà tự làm, một mình lặng lẽ ăn coi như bữa trưa. Tính ra mỗi ngày có thời gian hai tiếng đọc sách không