Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
MC dường như sớm đã dự liệu một màn này. Anh ta vẫn theo trình tự đi tới trước mặt nữ khách mời hỏi: "Viên Viên, tôi hỏi cô một chút. Lần trước lúc có một khách mời nam bốn mươi tuổi tới, chỉ có cô để đèn lại cho anh ta đến cuối cùng. Lần này, tại sao không để đèn cho khách mời nam này?"
Viên Viên ngượng ngùng nói xin lỗi với khách mời nam, tiếp đó lại cảm thấy không có gì to tát, nhìn vào ống kính, nói: "Anh ta là người tàn phế, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng tàn phế, điểm này tôi nghĩ tất cả các khách mời nữ đều không thể chấp nhận." Phương Trình Vũ cau mày nhìn Viên Viên chằm chằm, cô không khỏi tức giận nói với cái TV: "Các người không thấy anh ấy rất khó chịu sao, chỉ là một tiết mục thôi mà, một tiết mục thôi mà."
MC như trút được gánh nặng trở về giữa sân khấu, từ đầu chí cuối, anh chàng trẻ tuổi kia vẫn chống nạng không nói gì.
Anh ấy luôn duy trì nụ cười và cúi đầu im lặng.
"Cố vấn tình yêu có gì muốn nói với khách mời nam của chúng tôi không ạ?" MC nói vài lời chẳng nhằm nhò gì chỉ mang tính tượng trưng. Camera đối diện với cố vấn tình yêu, trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ tuổi tác xấp xỉ Trình Phương. Bấy giờ trên TV còn vang lên một khúc nhạc buồn phối hợp.
"Chàng trai, cậu muốn nói gì không? Tôi có thể hỏi chân của cậu là bị làm sao không?" Cố vấn tình yêu giống một bác gái tri kỉ cất lời hỏi thăm, trên mặt viết đầy cảm thông và thương xót.
Khách mời nam thở dài một hơi, tiếp tục với nụ cười trên mặt, đáp: "Tàn phế không phải là bẩm sinh. Thật ra tôi tham gia tiết mục không phải để tìm một đối tượng, tôi muốn để mẹ tôi yên tâm, khiến bà biết tôi không có bạn gái cũng có thể sống rất tốt..." Cứ nói cứ nói, âm nhạc buồn buồn càng lúc càng to hơn, khách mời nam chảy nước mắt.
MC nhìn thời gian suýt soát liền đưa một tờ khăn giấy cho khách mời nam, tiếp tục phân đoạn cuối cùng: "Được rồi, chúng ta nhìn lên màn hình lớn nào."
Phương Trình Vũ cũng đã rơi nước mắt. Cô nghĩ trong những giọt nước mắt cô dần dần hiểu rõ tại sao Chu Nhất ở lì trong nhà, tại sao yêu thích sáng tác thà rằng bị đói ngất xỉu như vậy. Bởi vì thực tế chẳng thứ gì có thể chống đỡ sinh mạng của anh. Phương Trình Vũ càng khóc tợn, cho đến khi trong làn nước mắt nhòe nhoẹt cô mò tấm chăn chạm phải cuốn 'Bắt đầu sáng tác' dưới gối. Cô cầm nó như cầm một viên đá quý trong tay, chí ít đây là thứ duy nhất Chu Nhất để lại cho mình.
Chương trình TV vẫn sống động tiếp tục. Phương Trình Vũ cầm cuốn 'Bắt đầu sáng tác' bước xuống giường, cô lau khô nước mắt đi tìm Trình Phương.
"Mẹ ơi, con muốn lên chương trình gì kia. Có phải 'Tình yêu đến rồi, đụng vào thôi' không ạ?"
Đang bào khoai lang, Trình Phương vứt cái bào xuống, thoáng bối rối nhìn đôi mắt đỏ hoe của con gái.
"Sao cơ?"
"Con muốn tham gia chương trình." Phương Trình Vũ lại chảy nước mắt, cô nắm chặt cuốn 'Bắt đầu sáng tác trong tay cho đến khi nó biến dạng.
Trình Phương đứng dậy ôm lấy con gái và nói: "Không khóc, không khóc, mẹ liên hệ với chương trình ngay." Nhưng bà thầm lấy làm lạ. Phương Trình Vũ cũng không rõ mình làm sao, cô nghĩ có lẽ bởi bản thân gấp gáp muốn lên chương trình chứng minh gì đó, rốt cuộc chứng mình cái thì cứ đến và đi như thể không khí, cô cũng không nói rõ nổi. Cô cảm thấy lồng ngực ngột ngạt đau đớn, có người đi về cái khóa kia hà một hơi, bất kể hít thở thế nào chính là khí không thoát ra được.
Giang Nham sống ở biệt thự đã hai tháng. Betty trong căn phòng cho chó không sủa nữa, duy nhất không hoàn mỹ là Chu Nhất mỗi ngày lại khôi phục trạng thái một mình gõ chữ trong phòng. Điều mà Giang Nham tự cho là lòng tin dựng lên giữa anh và cô lúc trước đột nhiên sụp đổ. Tuy nhiên cô ta cũng không coi vấn đề lấy gì làm quá to tát, cô ta rất rõ sự sáng tạo của nhà văn, cho dù sau này kết hôn bản thân vẫn phải thích ứng .
Vì thế Giang Nham dứt khoát về nhà mình mang theo laptop tới biệt thự, gọi điện thoại cho biên tập bàn giao công việc qua máy tính.
Hai người hai cái máy tính cứ vậy bận rộn yên ổn làm việc, còn có ai nhớ chuyện năm sau phải kết hôn đây.
Nhưng mẹ Giang một đêm phản ứng long trời lở đất. Đối với việc Giang Nham hơn nửa năm nữa kết hôn, thái độ ba Giang lạnh nhạt, không khuyên mẹ Giang cũng chẳng phản đối. Hai người già đương nhiên cũng là xem chương trình 'Tình yêu đến rồi, đụng vào thôi' kỳ ấy. Xem xong chương trình tâm tình mẹ Giang rất không bình tĩnh. Bà mất ngủ trằn trọc cả đêm chỉ hiểu ra một kết luận Giang Nham tuyệt đối không thể gả cho người tàn phế. Song, là người có văn hóa, trong thời gian sáu tháng cuối năm bà chuẩn bị tốt khuyên nhủ Giang Nham thay đổi ý định, tất nhiên phải lấy ra một tầng lý luận thuyết phục cộng thêm thực tiễn luận văn tiến sĩ của mình.
Phương Trình Vũ đã làm việc ở thư viện được hai tháng, dần dà cũng tạo quan hệ với một số đồng nghiệp. Mặc dù tình bạn này mỏng hơn sợi, nhưng đối với cô mà nói thì vừa lòng lắm rồi. Triệu Tinh Lệ cũng nhận ra cô gái Phương Trình này thật sự là điển hình cho kiểu người mặc kẻ khác nhéo nặn, bảo cô đi làm gì thì cô một mực làm nấy, có thời gian rảnh liền chạy đi đọc sách. Triệu Tinh Lệ thấy cô gái này cũng không tệ, vì vậy món bánh quy bữa trưa của Phương Trình Vũ mang theo biến thành hộp cơm của Triệu Tinh Lệ.
Cả hai người cũng xây dựng tình hữu nghị. Nói là bạn bè nhưng cả hai đều biết loại tình bạn này khác hẳn kiểu bạn học làm ổ đọc truyện tranh thời đi học. Phương Trình Vũ rất khâm phục Triệu Tinh Lệ. Trong tình bạn của họ, Triệu Tinh Lệ là người đóng vai trò chủ đạo, Phương Trình Vũ chỉ càng giống đứa trẻ cần người ta chăm sóc từng li từng tí hơn.
Nhận được điện thoại của tổ chương trình' Tình yêu đến rồi, đụng vào thôi.' Phương Trình Vũ và Triệu Tinh Lệ đang giúp một hàng sách mới quét mã thẻ tiêu chuẩn nhập kho. Phương Trình Vũ làm việc hoàn toàn rơi vào kiểu trạng thái chân không, âm thanh tự động được lọc đi. Trái lại Triệu Tinh Lệ mất kiên nhẫn nói với cô: "Di động cô ồn chết đi được, mau nhận máy đi!" Sau đó