Hoa Tê Vân là kẻ thích xem trò vui nên lúc nào cũng sợ kịch không đủ hoành tráng.
Lúc này nghỉ phép ở nhà, Hoa Thanh Nguyệt lại mang Diệp Nhượng đi mất thế là anh lại rơi vào cảnh chán nản.
Bây giờ thấy em gái đã mang Diệp Nhượng về, đã thế đối phương còn bị một đám trẻ con vây quanh gọi là gấu trúc nên chân anh lập tức chuyển hướng đi tới xem có chuyện gì.
Vừa thấy Hoa Tê Vân đã vỗ đùi cười.
Gấu trúc lườm anh một cái nhưng không thành công.
Hoa Tê Vân: “Ha ha ha ha ha, Diệp Nhượng đấy à?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh!”
“Ai u!” Hoa Tê Vân lập tức trôi chảy hỏi, “Ba ba nói thế nào?”
“Ừ…… nói chỉ cần chúng ta thừa nhận anh ấy là người thì trước lúc mặt trời mọc ngày mai anh ấy sẽ khôi phục hình người.”
Hoa Tê Vân lập tức dại ra.
A ba quá biết cách lừa dối!
“Nguyên nhân thì sao?”
“A ba nói là trò đùa dai của Sơn Thần.”
Hoa Tê Vân thầm chửi ầm lên, má ơi, em gái tin cái này còn chưa tính, sao một kẻ có chỉ số thông minh cao như Diệp Nhượng cũng sẽ tin cái lời nói dối này nhỉ? Chẳng lẽ vì cậu ta là kẻ không hiểu gì nên sẽ dễ dàng tin à? Thứ trên người cậu ta rõ ràng là báo, ánh sáng xanh kia càng ngày càng rực rỡ thế mà sao cậu ta lại ngây thơ thế nhỉ?
Từ từ, a ba…… không phải đang dùng việc công báo thù riêng chứ?
Hoa Tê Vân nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt một lúc mới vỗ vỗ vai em gái và nói với đối phương: “A Nguyệt Đoàn Tử…… em đúng là không hiểu được tấm lòng của anh và ba ba.”
Nói xong anh còn nhẹ nhàng ôm ôm em gái và xoa đầu cô sau đó nhân cơ hội cười mỉm với con gấu trúc đang bị trói kín mít.
Gấu trúc họ Diệp: “Ấu trĩ!”
Đám trẻ con đang vây quanh: “Oa! Gấu trúc biết nói chuyện kìa!”
“Gấu trúc tinh!!”
Có đứa còn nhỏ lập tức bị dọa khóc váng lên.
Trong tiếng huyên náo ồn ào cùng tiếng khóc Diệp Nhượng thở dài một hơi: “Khó quá.”
Thật khó.
Mặt trời sắp xuống núi mà anh thì phải hoàn thành nhiệm vụ trước lúc ấy.
Anh nghĩ nghĩ một lúc mới quyết định dùng tới phương pháp thành tinh của đám động vật trong truyền thuyết.
Anh cần khiến mọi người thừa nhận mình là người.
Chủ trại nhiều người, nhiều trẻ con, sau khi tụi nó tan học, để tiện chăm sóc nên nhân lúc trời còn sáng mọi nhà sẽ bày bàn dài ở bên ngoài và cùng nhau ăn cơm chiều.
Sau khi thương lượng với Hoa Thanh Nguyệt, hai người quyết định trước khi mọi người ăn cơm họ sẽ đi lên đài cao tuyên bố chuyện này với tất cả.
“Các tộc nhân của em có thể chấp nhận chuyện này sao? Vừa rồi mới có đứa nhỏ bị dọa khóc chứng tỏ trong tộc hẳn là có người không tin……”
Hoa Thanh Nguyệt nói: “…… Thật ra thì đa phần mọi người đều không tin.
Sau khi tiếp xúc với hiện đại, người của Thương tộc được xóa nạn mù chữ, bốn thứ của thời đại cũ cũng bị xóa hết nên lúc này mọi người đều nói tới khoa học.”
“Tiểu thư, em nói mâu thuẫn rồi……” Diệp Nhượng vỗ hai cái vuốt nói, “Ba em vẫn là Đại Vu kìa, đã có Đại Vu thì đừng nói cái gì mà khoa học?”
“Đại Vu chỉ là danh hiệu, anh có biết vu trước kia chính là chỉ ai không?” Hoa Thanh Nguyệt phổ cập khoa học cho anh, “Nam là hịch nữ là vu, Thương tộc là thị tộc mẫu hệ vì thế trước giờ chức vị tộc trưởng và vu đều do nữ đảm nhiệm, đàn ông không thể chen vào.
Sau lại có khoa học và xoá nạn mù chữ nên mọi người mới hiểu tộc trưởng chính là thôn trưởng, còn Đại Vu chính bí thư chi bộ thôn.”
Diệp Nhượng: “…… Sau đó ba em làm hết à?”
Sao bọn em lại tùy tiện thế? Hơn nữa cả đám chẳng phân biệt đảng phái, về mặt chính trị quá nguy hiểm.
“À, đăng ký chính thức thì mẹ là thôn trưởng còn ba em là bí thư chi bộ.
Nhưng làm việc ấy mà, người tài giỏi thường nhiều việc.
Dù sao đều là người một nhà, ba em cũng chẳng cần đoạt quyền mà cứ thế bận trước bận sau chăm sóc tộc nhân và chủ trì nghi thức.
Công việc này chỉ cần một người là làm xong, huống chi ba em là người đã học tập kiến thức y học hiện đại vì thế cũng ông hoàn toàn có khả năng gánh vác trách nhiệm.
Còn mẹ em thì vui mừng được làm hôn quân, cả ngày thanh nhàn.”
“…… Đã hiểu.”
Phải nói là ba của Hoa Thanh Nguyệt rất nghe lời vợ, cũng quả thực có năng lực mới có thể làm thế.
Chẳng trách ông ấy lại thành nhân vật thần thoại trong tộc.
À, à, đi xa quá rồi! Sao vừa mới nghe được ít cơm chó đã quên mất việc chính nhỉ!
Diệp Nhượng: “Vậy, anh đột nhiên mở miệng nói chuyện có dọa bọn họ không?”
“Cũng không biết nữa.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Em sẽ cố gắng để bọn họ không quay video và truyền lên mạng.”
Diệp Nhượng: “???”
Sao lúc trước không phát hiện trong tộc của bọn em có thứ hiện đại như thế nhỉ? Hóa ra Thương tộc là dân tộc thiểu số tiến bộ cơ đấy!
Lúc Vu Nhàn cùng mọi người chuẩn bị cho cơm tối thì Hoa Thanh Nguyệt bước lên đài và cầm lấy công cụ luyện giọng của tộc rồi hắng giọng nói: “Hôm nay mọi người đều ở đây nên cháu muốn thông báo một việc.”
“Nguyệt Đoàn Tử có sắp cưới à?”
“Trước cả anh con hả?”
“Có phải con cũng tìm được một thằng nhóc ngoại tộc tóc ngắn hay không?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Kỳ thật…… hôm nay cháu muốn giới thiệu một con, gấu trúc.”
“Gấu trúc!”
“Mẹ, gấu trúc thật đó, bọn con đều đã thấy!”
“Nó còn biết nói!”
Hoàn cảnh lập tức hỗn loạn.
Hoa Thanh Nguyệt: “Mong mọi người tôn trọng danh tính của anh ấy, đừng quay video, cũng đừng nói với người ngoài, khụ…… Diệp Nhượng, anh đến đây đi.”
Vu Nhàn nhếch miệng nở nụ cười xấu xa sau đó khoanh tay đứng bên cạnh con trai và nhìn lên đài.
Gấu trúc Diệp Nhượng căng da đầu và lạch bạch đi lên đài, dáng điệu thơ ngây mười phần.
Vu Nhàn: “Đây là thằng nhóc kia à?”
Hoa Tê Vân: “Đúng rồi, chính là con búp bê gỗ lúc trước.”
Vu Nhàn: “Đáng yêu quá, mười năm trước lúc nó tới đây, nói thế nào nhỉ…… Cũng không phải không lễ phép chẳng qua nó rất cao ngạo, khiến người ta ghét.”
“Mẹ nhớ rõ nhỉ?”
“Đương nhiên.” Vu Nhàn ngáp một cái và vỗ vỗ miệng nói, “Một thằng nhóc chỉ nhìn thấy bản thân mình lại khiến Nguyệt Đoàn Tử ái mộ mãi thật khiến mẹ khó hiểu.
Nhưng hiện tại coi như cậu ta vẫn còn chữa được.”
“Đúng rồi, ít nhất tính tình cũng tốt hơn.” Hoa Tê Vân nói, “Không biết cậu ta có tức giận không nếu biết mình bị a ba trêu chọc.”
“Ba con chỉ muốn uốn nắn đồng thời mượn việc này thử nhân phẩm của cậu ta.” Vu Nhàn chắp tay trước ngực và nhẹ giọng nhắc mãi, “Quả nhiên là có nhân duyên trong việc này, cảm tạ Sơn Thần giúp đỡ.”
“Kỳ thật, A Nguyệt Đoàn Tử cũng mơ hồ.” Hoa Tê Vân nói, “Sơn Thần cũng đang thử con bé chứ gì nữa!”
“Nhân duyên trời định không nhiều, thật vất vả lắm mới có một đôi có được duyên ấy nhưng lại vì từng người có khuyết thiếu mà trở nên không hoàn mỹ.
Sơn Thần là người thích lăn lộn đám người yêu nhau vì thế đương nhiên không thể buông tha.” Vu Nhàn cười nói.
Trên đài Hoa Thanh Nguyệt ngồi xổm xuống đặt mic trước mặt gấu trúc.
Hoa Tê Vân khẽ nhíu mày, nói: “Thằng nhóc này cũng chưa trả giá bao nhiêu.
Về cơ bản thì nó vẫn để ý tới bản thân nhiều hơn.”
“Không vội, cậu ta là miếng ngọc khá tốt, chỉ cần chỉ điểm một chút và tôi luyện thêm một chút thôi.” Vu Nhàn ung dung nói.
“Như vậy xem ra mẹ rất vừa lòng?”
Vu Nhàn xua tay: “Còn sớm.”
“Đều nói mẹ vợ xem con rể càng xem càng vui mừng.” Hoa Tê Vân nói.
Vu Nhàn: “Aizzz, đó là cách nói của xã hội phụ hệ, đừng quên chúng ta là thị tộc mẫu hệ.
Ai là mẹ vợ, ai là con dâu còn chưa biết đâu.”
Hoa Tê Vân nở nụ cười, “Nói tới biện luận thì mẹ vẫn là nhất.”
Trên đài, Diệp Nhượng giới thiệu đơn giản về bản thân.
Tuy nói đơn giản nhưng vẫn không ngắn.
Anh chủ yếu cường điệu tầm quan trọng của công việc mình đang làm, để có thêm hiệu quả anh còn kéo cả Hoa Tê Vân vào để cọ nhiệt với ông anh vợ.
“Tôi và Hoa Tê Vân coi như làm cùng một ngành.”
Hoa Tê Vân cười: “Nói bậy.
Trên trời dưới đất mà cũng dám đánh đồng.”
Lĩnh vực của nhà cậu đều tạo ra mấy thứ bay tới bay lui trong khí quyển, còn viện nghiên cứu của tụi tôi là vũ