Nếu cha mẹ vợ đều ở đây thì Diệp Nhượng cũng ngoan ngoãn chấp nhận sắp xếp mà ngủ ở lầu hai của một căn nhà trúc, dưới lầu chính là chú béo phụ trách nấu cơm cho mọi người.
Đêm đã rất sâu nhưng Diệp Nhượng vẫn không ngủ được.
Con gấu trúc béo ú trằn trọc trên giường tre khiến cái giường kẽo kẹt vang không ngừng.
Một lát sau anh nghe thấy sàn nhà vang lên tiếng thùng thùng, chú béo trèo lên ghế và cầm chổi chọc trần nhà: “Này tầng trên, một con gấu trúc độc thân như cậu có thể thành thật ngủ được không? Đừng có lăn lộn để giường phát ra cái tiếng kỳ cục đó nữa……”
Lăn lộn ra tiếng gì?
À…… Diệp Nhượng lập tức hiểu ra và dở khóc dở cười.
Thương tộc đúng là thẳng thắn, não bộ cũng thoáng đãng rộng mở… nhưng cũng cực kỳ không đứng đắn.
Gấu trúc họ Diệp: “Thực xin lỗi.”
Nói xin lỗi xong anh nằm trên giường bất động.
Vừa rồi anh không ý thức được mình tạo ra tiếng động quấy nhiễu giấc ngủ của chú béo ở dưới lầu.
Nhưng anh có một ưu điểm đó là một khi đã nhận thức được sai lầm của mình thì sẽ không cãi chày cãi cối.
Cho dù mất mặt anh cũng xin lỗi, không hề gây sự.
Diệp Nhượng cũng không cáu.
Anh nghiêm túc tuân thủ lời dạy của người đời, dễ giận chính là biểu hiện của việc không chín chắn.
Một người ưu tú hẳn có thể khống chế được cảm xúc của mình và tồn tại một cách hòa bình với thế giới.
Vừa tự hỏi những điều linh tinh anh vừa thiếp đi.
Sau ba ngày bị cuộc đời trêu chọc đến điên đảo, dù có Hoa Thanh Nguyệt ở bên cạnh làm bạn nên bề ngoài có thể không thấy mệt nhưng linh hồn anh quả thực đã cực kỳ mệt mỏi.
Cứ thế anh ngủ một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên người, Diệp Nhượng cảm giác được ấm áp trên làn da và chậm rãi mở hai mắt.
Ánh mặt trời chói mắt, bên ngoài là tiếng bọn nhỏ vui đùa ầm ĩ, còn có tiếng chú béo nấu ăn trong bếp lách cách.
A…… là khói lửa nhân gian.
Mình đã trở lại rồi sao?
Diệp Nhượng ngẩng đầu liếc một cái nhưng một cái liếc mắt này khiến cả đời này anh cũng không quên được.
A, anh đã trở lại, đã khôi phục thân thể con người nhưng anh vẫn bị thân thể mình lóe cho suýt mù mắt.
Anh, một con người hiện đại có thể diện lúc này đang dang tay chân nằm hình chữ đại (大) trên giường trúc —— và không mặc quần áo, đến qu@n lót cũng không có.
Đã thế vào sáng sớm người anh em của anh còn cực kỳ phấn chấn mà dâng trào dựng thẳng, cực kỳ vênh váo tự đắc và kiêu ngạo.
Diệp Nhượng: “A!! Mắt mình! Mắt mình!!”
Quá cay mắt!
Tuy đang nhìn bản thân, đáy lòng cũng mang theo vui vẻ vì người anh em vẫn nguyên vẹn nhưng ——
Lúc này mới sáng sớm, lại ở trong nhà cha mẹ vợ mà bản thân lại hưng phấn thế này, quá mất mặt, quá mất mặt! Mấu chốt nhất và khiến người ta khủng hoảng nhất chính là tối hôm qua anh có một đống lông mềm nên ngủ mà không thèm đắp chăn!
Đêm qua Hoa Thanh Nguyệt cẩn thận hỏi anh có cần chăn không vì sợ đêm anh sẽ cảm lạnh.
Nhưng lúc ấy anh trả lời thế nào nhỉ?
À, anh nói, không sao, anh không lạnh.
Lúc ấy anh còn tưởng mình vẫn mặc quần áo trên người!!
Ai biết được trời cao đùa bỡn anh xong còn lột s@ch cả người anh nữa.
Diệp Nhượng: “…… Mình đúng là cái chày gỗ.”
Anh vỗ vỗ đầu mình.
Sao có thể quên cái đức hạnh khốn nạn của trời cao chứ!
Diệp Nhượng đang vỗ đầu hối hận lại nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc lên lầu và tiến về phía này cực nhanh.
Diệp Nhượng gấp đến độ hô to: “Đứng lại!”
Hoa Thanh Nguyệt đã mở cửa và mang theo vẻ mặt chờ đợi hưng phấn hỏi: “Diệp Nhượng, anh biến trở về chưa?!”
Sau đó Hoa Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy mình đang nhìn thấy cái gì đó “Đáng sợ”.
Nhưng vèo một cái Diệp Nhượng đã lăn xuống giường trong tình trạng không mảnh vải.
Diệp Nhượng: “Đáng chết!”
Sao chỗ này không có mảnh vải nào nhỉ! Đến cái rèm cũng là bằng trúc vì thế anh đành quỳ rạp trên mặt đất và để người anh em của mình chịu thiệt.
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Cô tưởng mình hoa mắt thế là xoa xoa mãi vẫn chỉ thấy giường tre trống không lắc lư.
Xuyên qua khe hở của cái giường cô thấy một thứ gì đó trắng bóng, cái mông lộ ra độ cong đáng yêu.
Hoa Thanh Nguyệt: “…… À.”
Cô mang theo vẻ mặt mất hồn mà run rẩy đi ra ngoài, đóng cửa kỹ sau đó nói vọng vào: “Em đi lấy cho anh cái chăn.”
“Em lấy quần áo cho anh!” Diệp Nhượng sửa đúng.
Hoa Thanh Nguyệt: “Quần áo…… A! Quần áo! Chờ em chút! Anh ơi ——”
Diệp Nhượng: “Anh không mặc quần áo của anh vợ đâu!”
Không mặc quần áo của anh mình ư? Hoa Thanh Nguyệt lập tức chuyển giọng: “Ba ơi ——”
Diệp Nhượng bị dọa mồ hôi đầy đầu: “Thực xin lỗi!! Vẫn để anh mặc quần áo của anh trai em thì tốt hơn đó!”
Cô nàng này mạch não đúng là khác người.
Hoa Thanh Nguyệt tìm được Hoa Tê Vân và gào: “Khẩn cấp, anh mau đi cứu mạng!”
Trong đầu Hoa Thanh Nguyệt toàn là mấy hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Tụi nó như kính vạn hoa xoay vòng trong đầu cô vì thế vừa thấy anh trai cô đã không kịp nghĩ gì, tay trái chỉ chỉ, tay phải khua múa mà chít chít nói một đống hỗn độn.
Cô còn hoảng tới độ vừa nói tiếng phổ thông vừa nói tiếng Thương tộc.
Hoa Tê Vân căn bản không hiểu cô nói gì nhưng thấy em gái gấp gáp như vậy anh vẫn bình tĩnh đưa cái đùi gà mới trộm được cho Hoa Thanh Nguyệt.
“Được, biết rồi, đùi gà này là của em đó, được chưa?”
Chủ trại của Thương tộc có định mức gà, vịt, thịt, cá, dầu, gạo cho mỗi người.
Hoa Tê Vân thường xuyên ở thành phố làm việc và không về trong tộc ăn cơm nên đương nhiên không có phần đùi gà.
Mấy ngày trước anh trộm là phần của cha mình nhưng hôm qua Đại Vu đã về nên anh lập tức bị đá ra ngoài.
Quả nhiên chú béo nhanh chóng phát hiện tên trộm đùi gà và đuổi theo đòi tiền.
“……” Hoa Tê Vân, “Cháu lấy để hiếu kính em gái mà.”
“Ai quan tâm cậu lấy đùi gà cho ai, mau đưa tiền đây.”
Hoa Tê Vân đành phải bỏ tiền.
Hoa Thanh Nguyệt giơ đùi gà, hệ thống ngôn ngữ rốt cuộc cũng khởi động lại thế là cô nói một hơi: “Anh, cho em mượn một bộ quần áo!”
Hoa Tê Vân là ai, anh vừa thông minh lại cực kỳ tinh tế nên lập tức hiểu quần áo này là cho người nào dùng.
“Được thôi.” Hoa Tê Vân lấy từ trong tủ quần áo của mình một cái sơ mi hoa, một cái quần ống loe, loại quần thịnh hành của đám lưu manh vào thập niên 80 ấy.
“Đây nè.”
Hoa Thanh Nguyệt ghét bỏ nói: “Có bộ nào đứng đắn hơn không?”
Hoa Tê Vân: “Em đang nói anh mình không đứng đắn hả?”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Có bộ nào hiền huệ hơn không?”
Hoa Tê Vân: “Anh là thiếu niên phản nghịch, bất lương vì thế em muốn lấy thì lấy, nếu không muốn em đi mà tìm a ba mượn đồ.
Nếu còn dám kén cá chọn canh thì trả đùi gà đây.”
Hoa Thanh Nguyệt lập tức cắn một miếng đùi gà sau đó túm quần áo chạy.
Hoa Tê Vân ở phía sau gào thật to: “Qu@n lót anh sẽ không cho cậu ta mượn, dù có cho mượn cậu ta cũng không mặc, cứ để cậu ta mặc thế đi!”
Trong nháy mắt quần chúng ăn dưa ở một góc sân của Thương tộc lập tức sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt bọn họ đồng thời đi theo Hoa Thanh Nguyệt và nhìn về phía căn nhà trúc Diệp Nhượng đang ở.
“Không mặc qu@n lót.”
“Không có qu@n lót.”
“Cứ thế mặc.”
Thôi rồi, Diệp Nhượng đã bị đánh đúng trọng điểm.
Hoa Thanh Nguyệt đứng ở cửa và dùng sức cầm quần áo ném cho Diệp Nhượng.
“Đa tạ.”
Diệp Nhượng cầm lấy quần áo nhưng Hoa Thanh Nguyệt lại thấy anh trầm mặc thật lâu thế là cô ngượng ngùng chọc chọc ngón tay.
Diệp Nhượng: “Này…… Là quần áo của ai thế?”
“Anh em.” Hoa Thanh Nguyệt lấy đùi gà ra và nhỏ giọng