Sau khi quay lại với công việc Diệp Nhượng nhanh chóng ném 72 phép biến hóa ra sau đầu.
Một tuần này anh cũng hoàn thành xong dự án.
Thứ sáu anh ăn cơm ở đơn vị, lúc ấy Tảo Địa Phật còn đặc biệt khui một bình nước có ga vị quả đào đưa cho anh.
Bình nước kia hồng hồng, trên thân bình còn viết: Hương vị của mối tình đầu.
Tảo Địa Phật nói: “Mời cậu, ha ha, cuối tuần cậu có kế hoạch gì chưa?”
Ông ấy mang bộ mặt hóng hớt mà lấy nước có ga hối lộ nhưng Diệp Nhượng lại chẳng hiểu gì.
Đợi anh uống một ngụm và nghe ông ấy hỏi thế mới ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng bát quái của đối phương.
Đồng nghiệp chung quanh tuy vẫn bình thường nhưng tai đều dựng lên chờ nghe.
Diệp Nhượng: “…… Lão Phó, quá mức rồi đó.”
Tảo Địa Phật: “A? Nói cái gì thế, thật là.
Tôi chỉ muốn hỏi cậu chuyện tuần trước có thành công không?”
“…… Có chút chuyện ngoài ý muốn nên không thành công.” Diệp Nhượng đáp như thế.
Anh nhớ lại cái chuyện “Ngoài ý muốn” kia và lập tức thấy mệt mỏi.
Nhưng ở trong mắt Tảo Địa Phật và đồng nghiệp thì chuyện xưa của Diệp Nhượng lại có phiên bản khác hẳn.
Tuần trước anh chàng họ Diệp này oanh oanh liệt liệt xin nghỉ để tỏ tình với Hoa Thanh Nguyệt.
Chuyện vốn có thể thành công nhưng vì lý do này nọ mà Diệp Nhượng lại thất bại.
Nói ngắn lại thì chính là chạm phải hoa ngứa, sau đó……
Diệp Nhượng lấy lại tinh thần hỏi: “Cuối tuần mọi người có tính toán gì sao?”
“Mang đứa nhỏ tới thành phố bên cạnh leo núi.” Tảo Địa Phật nói, “Sau khi về nhà còn phải giúp nó làm bài tập……”
Đám đồng nghiệp có con ở bên cạnh nghe nửa câu đầu thì lập tức lộ ra biểu tình của người cha và người mẹ hiền hậu, nhưng vừa nghe thấy câu sau cả đám đã đồng loạt ôm ngực đau khổ
Xem ra phụ đạo bài tập cho con cái so với nghiên cứu khoa học còn tra tấn trái tim bé nhỏ của các bậc phụ huynh gấp nhiều lần.
Diệp Nhượng lộ ra thần sắc mê mang của anh chàng vạn năm độc thân.
“Phó giám đốc Vương thì sao?” Diệp Nhượng hiếm khi có thể tiến hành ‘giao lưu’ một cách tự nhiên thế này.
“Bà xã tôi sắp sinh rồi nên tôi phải ở nhà với vợ.”
Diệp Nhượng mắc kẹt mấy giây mới nói: “Sắp sinh ư…… vậy tôi mời mọi người bữa cơm hôm nay.”
Mọi người đều cười sặc sụa.
Có phải anh sinh con đâu mà mời cơm.
Diệp Nhượng thấy mọi người cười thì cũng chậm rãi hiểu ra và cười theo.
“Tôi sai rồi, đúng là làm trò cười.” Diệp Nhượng nói, “Thứ hai tuần sau tôi mời mọi người ăn tối được không?”
“Hiếm lạ quá!” Bên cạnh có một nữ đồng nghiệp vỗ tay nói, “Không biết mọi người có đi hay không nhưng nếu kỹ sư Diệp đã mời thì tôi chắc chắn sẽ đi.”
—-
Sau khi tan làm Diệp Nhượng xách theo cắp và quét thẻ tan làm.
Anh bước ra khỏi cửa viện nghiên cứu sau đó đột nhiên nở nụ cười.
Anh có vẻ cũng không quá để ý tới mặt mũi như trước.
Buổi sáng làm trò cười trước mặt đồng nghiệp nhưng anh cũng không cảm thấy thẹn như trước kia.
Tất cả đều là do thiên nhiên mài giũa mà ra, thật đúng là một tiến bộ lớn.
Hơn nữa bởi vì anh có tiến bộ nên tới buổi chiều khi các đồng nghiệp sôi nổi nói chuyện phiếm anh cũng tham gia và lấy được rất nhiều thông tin có ích.
Ví dụ như chỗ nào mới mở quán, đồ ăn ở đâu ngon hơn.
Các đồng nghiệp nữ còn cho anh biết chỗ nào thích hợp hẹn hò, và gần nhất đang có phim gì hay.
“Có một bộ phim lãng mạn rất thích hợp cho tình nhân cùng xem.” Nữ đồng nghiệp nói, “Kỹ sư Diệp phải nỗ lực hơn nhé, chúng tôi chỉ giúp được tới đây thôi.”
Diệp Nhượng đang ở ngã tư đường chờ đèn xanh, trong lúc ấy anh gọi điện thoại cho Hoa Thanh Nguyệt.
“Tiểu thư, em đang ở đâu vậy?” Diệp Nhượng hỏi, “Còn ở Thâm Hạng vẽ tranh sao?”
Hoa Thanh Nguyệt cất giọng rầu rĩ nói: “Hôm nay em không đi, mỗi tháng đều có mấy ngày thế này, em chả có linh cảm gì nên cũng không muốn gặp người khác, càng không muốn mở cửa tiệm.”
“Em có muốn ăn cơm tối với anh không?” Diệp Nhượng nói, “Anh sẽ tới đón em, cơm nước xong anh rủ em đi xem phim.
Đồng nghiệp đề cử một bộ phim không tệ lắm, nói là thích hợp cho các đôi xem cùng nhau!”
Hoa Thanh Nguyệt ở đầu dây bên kia tự hỏi mấy giây và nói: “Được.”
Diệp Nhượng đứng trước khu chung cư chờ Hoa Thanh Nguyệt.
Cửa vừa mở ra anh đã thấy anh vợ cà lơ phất phơ dựa vào lan can tầng hai chào hỏi mình: “Buổi tối tốt lành nhé quốc bảo.”
Diệp Nhượng giật giật khóe miệng, mắt nhắm lại coi như không thấy để lòng thanh thản.
Bộ đồ anh vợ cho mượn được anh mặc về thành phố.
Cả đường đi ai cũng nhìn anh, lúc ở cửa nhà anh còn gặp các đồng nghiệp tan làm trở về nữa chứ.
Nỗi hổ thẹn bực này khiến Diệp Nhượng gặp phải hội chứng rối loạn sang chấn liên quan tới Hoa Tê Vân.
Lúc này thấy anh vợ là anh lại nhớ tới nỗi xấu hổ khi bị người ta xem như con khỉ, cả người cực kỳ khó chịu.
Hoa Thanh Nguyệt vội vàng ra cửa đồng thời ném cho anh mình một ánh mắt lạnh như băng.
Cô chạy như bay xuống lầu rồi túm lấy Diệp Nhượng và chạy.
Hoa Tê Vân gọi với theo: “Đêm nay nhớ về sớm, ba mẹ tới đó…… Đương nhiên, nếu tiểu Diệp muốn thì cũng có thể ở lại.”
Diệp Nhượng: “Không cần, cảm ơn.”
Nhà hàng bọn họ ăn cơm khá đẹp, là một nhà bên hồ có gió đêm mát mẻ và đồ ăn ngon miệng.
Từng đôi tình nhân ngồi đối diện nhau thưởng thức gió đêm, nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên sẽ thì thầm và cười rúc rích.
Nhưng tới bàn Diệp Nhượng thì lại khác.
Hai người cùng ngồi một bên, lúc ăn cơm nói chuyện cứ như vợ chồng già vậy.
Cái bàn này không lớn, là bàn cho hai người.
Diệp Nhượng và Hoa Thanh Nguyệt ngồi dựa bên nhau thoạt nhìn khá chen chúc.
Anh chàng phục vụ của nhà hàng đã uyển chuyển nhắc nhở nhưng Diệp Nhượng và Hoa Thanh Nguyệt đều cự tuyệt.
“Chỗ này ngắm cảnh là đẹp nhất.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Anh ấy mà ngồi qua chỗ kia thì chắn hết tầm nhìn mất.”
Diệp Nhượng gật đầu: “Không sai.”
Anh chàng phục vụ: “Không đâu, nhà hàng của chúng tôi xây ở cạnh hồ, bàn đều được bày biện hợp lý nên mỗi vị khách đều có thể nhìn được cảnh hồ bất kể ngồi ở chỗ nào.”
“Sai rồi.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Góc độ chỗ này sẽ khác chỗ kia, cảnh sắc cũng thế.
Tôi nhìn từ đây thì thấy đẹp nên muốn anh ấy cùng nhìn.”
Diệp Nhượng thật giống vai diễn phụ, cứ liên tục gật đầu nói: “Không sai.”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn ngắm cảnh sắc một lát mới nhắm mắt lại nhẹ gõ ngón tay lên bàn.
Diệp Nhượng chống cái trán, đầu lệch qua một bên cười nhìn cô.
Chờ Hoa Thanh Nguyệt mở mắt ra anh mới lên tiếng hỏi: “Sao thế, ra ngoài với anh là có linh cảm luôn phải không?”
“Hơi hơi, nhưng quả thực rất có ích.”
Tiếp theo chính là xem phim.
Những đôi tình nhân khác đều nắm tay, thân mật nói chuyện và cười đùa.
Còn Hoa Thanh Nguyệt và Diệp Nhượng lại sóng vai đi, cực kỳ giống nam nữ đặc công tới rạp chiếu phim chấp hành nhiệm vụ.
Nếu đi gần còn có thể nghe thấy đề tài bọn họ đang nói.
Hoa Thanh Nguyệt: “Ngoài ăn cơm và xem phim có còn hạng mục nào khác để giết thời gian không?”
Diệp Nhượng: “Khẳng định có nhưng chúng ta không thể nghĩ tới đâu, khoa học kỹ thuật phát triển mang tới cho đại chúng……”
Một đôi tình nhân ôm bắp rang bơ nóng hầm hập đi qua đúng lúc ấy.
Diệp Nhượng: “Thanh Nguyệt, em có muốn ăn bắp rang không?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Em mà xem phim thì thường không ăn gì.
Anh thì sao? Nếu thích thì mua một hộp.”
“Vừa khéo, anh cũng không thích.” Diệp Nhượng nói.
Kết quả là tới khi xem phim anh mới phát hiện ra một tác dụng khác của bắp rang, nhất là với những đôi tình nhân cùng đi xem phim.
Bộ phim này rất chán, căn bản không thích hợp