Hoa Tê Vân khiêng em rể về nhà, Hoa Thanh Nguyệt thì kêu mệt nên muốn đi ngủ thế là anh cũng không hỏi nhiều.
Hoa Thanh Nguyệt cuộn người trên sô pha một lát đã ngủ say.
Hoa Tê Vân thì quá nhàm chán thế là bắt đầu nói chuyện với cục đá.
“Thú vị thật, hai đứa muốn thương lượng với nhau ở trong mộng à?” Hoa Tê Vân vừa nói vừa mở lon đồ uống và uống một hơi sau đó ngẩng đầu khoe khoang với cục đá, “Khát không?”
Cục đá không nói lời nào, nhưng kỳ diệu là nó lại có thể mở miệng.
Ghê chưa, ghê chưa!
Hoa Tê Vân lập tức nói: “Muốn uống thì chớp mắt đi.”
Cái này cực khó nhưng kh ủng bố chính là cục đá Diệp Nhượng thật sự nháy mắt, đá vụn rơi đầy đất.
Hoa Tê Vân không dám nghịch nữa mà rót một âu nước đút cho Diệp Nhượng sau đó nói: “Uống đi, uống nhiều một chút, nói không chừng đợi tới khi không nhịn được cậu sẽ nhảy ra từ cục đá cũng nên.”
Không thể không nói, anh vợ đúng là nhân tài, chỉ số thông minh cao nên không đi đường bình thường.
Diệp Nhượng nghe thấy thế thì chỉ có thể ở trong cục đá chửi ầm lên.
Uống nước xong ý thức anh cũng trầm xuống, lúc tỉnh lại anh đã thấy mình ở một thôn trang xa lạ nhưng lại mang theo quen thuộc.
Mọi người đều mặc quần áo của Thương tộc, nhưng bọn họ không quá giống người của Thương tộc bây giờ.
Dân phong nơi này chất phác, thoạt nhìn giống như người của Thương tộc thật lâu trước kia.
“Anh A Diệp!” Phía sau truyền đến một tiếng gọi giòn vang như chuông.
Diệp Nhượng vừa xoay người thì trong lòng đã có một cô gái nhỏ nóng hầm hập, mềm như bông nhào tới.
“Nguyệt Đoàn Tử……” Diệp Nhượng theo bản năng đón lấy và xoa đầu cô sau đó anh đột nhiên nhanh trí gọi: “Tiểu Hoa?”
Hoa Thanh Nguyệt bé nhỏ cười tủm tỉm và ngẩng đầu lên: “Anh A Diệp, chúng ta đi chơi đi!”
Diệp Nhượng còn ngây ra lại nghe thấy bên cạnh có thêm một người phụ nữ khuôn mặt hiền từ quở trách: “Làm xong bài chưa mà đòi đi chơi? Con chỉ biết đi chơi, A Diệp đã làm xong bài từ lâu rồi kia kìa!”
Hoa Thanh Nguyệt làm cái mặt quỷ rồi lôi kéo Diệp Nhượng chạy.
Diệp Nhượng hỏi: “Đó là ai thế?”
“Mẹ em đó.” Hoa Thanh Nguyệt ha ha cười nói, “Do bà ấy thích làm đẹp nên trang điểm khiến anh không nhận ra à?”
Không, thời gian ở đây tuyệt đối không phải thời hiện đại!
Diệp Nhượng tự hỏi và nhìn Hoa Thanh Nguyệt bé nhỏ trước mặt mình.
Là Hoa Thanh Nguyệt, anh có thể cảm giác được, vậy còn anh thì sao?
Hoa Thanh Nguyệt dẫn anh tới bên cạnh dòng suối nhỏ và ngồi xổm xuống múc nước ào ào té về phía này.
Diệp Nhượng nhìn thấy ảnh ngược của mình trong nước.
Đúng là anh, nhưng có vẻ không giống lắm.
Anh là đứa nhỏ Thương tộc tiêu chuẩn từ bộ dạng tới khí chất, tầm 7-8 tuổi, trên người anh giống như còn mang theo mùi bùn đất và mùi cỏ xanh.
“…… Kiếp trước sao?” Diệp Nhượng lầm bầm lầu bầu.
Xem ra đúng rồi.
Hoa Thanh Nguyệt tên là Tiểu Hoa, anh tên là A Diệp, đây là kiếp trước của bọn họ.
Diệp Nhượng nở nụ cười: “Vậy để anh nhìn xem kiếp trước của chúng ta là thế nào.”
Trẻ con chơi điên cũng không thấy mệt.
Diệp Nhượng và Hoa Thanh Nguyệt tay trong tay chơi vui vẻ, cảm giác cũng mới lạ.
Anh chưa từng vui như thế, giống như hôm nay đã lấp đầy mọi thiếu hụt tuổi thơ của anh.
Nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi nên lúc Tiểu Hoa lôi kéo anh về trại thì anh cảm thấy chân mình và cả tư thế đi đường đều thay đổi.
Khi cách trại chừng 10 mét Diệp Nhượng cảm thấy cả người mình như tan ra từng mảnh.
Tiểu Hoa vẫn không biết gì mà túm anh chạy.
Trong nháy mắt bước vào thôn lòng Diệp Nhượng đột nhiên trầm xuống, cả người ngã trên mặt đất, miệng đầy vị rỉ sắt.
Tiểu Hoa xoay người, tươi cười đọng lại ở trên mặt, cả người ngây ra.
Sau đó cả thôn rơi vào hỗn loạn, lát sau chỉ còn lại tiếng khóc của Tiểu Hoa.
Diệp Nhượng chuyển động cái đầu còn tỉnh táo của mình: “Là…… Bị bệnh sao?”
Rồi hình như lại qua thật lâu.
Diệp Nhượng ngồi ở trên xe lăn, Tiểu Hoa cõng cặp sách chạy vào phòng học đẩy anh đi.
Có một đám trẻ con cười nhạo thật to còn Diệp Nhượng thì ngây ra không biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh nghe thấy Tiểu Hoa lẩm nhẩm lầm nhầm nhắc mãi cái gì, cẩn thận nghe xong, mới biết được cô đang mắng đám trẻ con kia.
Hoa Thanh Nguyệt cứ thế đẩy anh về thôn.
Rốt cuộc Diệp Nhượng cũng đã biết được tình huống của chính mình.
Hiện tại anh là đứa nhỏ không cha không mẹ.
Thời trẻ cha anh ra ngoài làm ăn buôn bán và gặp một người phụ nữ ngoại tộc rồi có anh.
(Hãy đọc thử truyện Người bên lầu tựa ngọc của trang runghophach.com) Nhưng không bao lâu sau cha anh bị bệnh rời khỏi nhân gian, mẹ lại lặng lẽ ném anh tới cửa trại trong đêm rồi bỏ đi.
Bệnh trên người anh là di truyền, giống hệt cha anh —— chứng xơ cứng teo cơ một bên.
Ở thời đại ấy…… Tuy anh không biết cụ thể là lúc nào nhưng trong nước chưa có nhiều hiểu biết về chứng bệnh này.
Diệp Nhượng xụ mặt nghe xong rồi trầm mặc.
Tiểu Hoa an ủi anh: “Anh A Diệp sẽ tốt thôi!”
“Khẳng định sẽ tốt.” Diệp Nhượng cười và an ủi cô, “Nước ngoài có một người tên là Hawking, là nhà khoa học.
Khi còn trẻ ông ấy bị bệnh, bác sĩ nói ông ấy chỉ có thể sống hai năm nhưng ông ấy lại ngoan cường tồn tại, cũng không bị bệnh quật ngã……”
Tiểu Hoa trợn tròn mắt và nói: “Nhà khoa học thật là lợi hại! Anh A Diệp học tập tốt như thế, sau này khẳng định anh sẽ làm một nhà khoa học, sẽ không bị bệnh như chú!”
Diệp Nhượng nghĩ thầm: hóa ra là như thế.
Hóa ra kiếp trước của mình là cái dạng này.
Mắt Tiểu Hoa rưng rưng, cô lôi kéo tay Diệp Nhượng và nói: “Anh A Diệp, em sẽ nỗ lực học đống phù chú kia, lại đọc hiểu sách mà đám Đại Vu để lại sau đó chữa bệnh cho anh…….”
“Vẫn nên nghe bác sĩ đi thôi……” Diệp Nhượng cười nói, “Lời chúc phúc không thể trị được bệnh, chỉ có y học hiện đại tiến bộ mới có thể chữa được bệnh này.”
Tiểu Hoa nói: “Vậy em nhất định sẽ nỗ lực trưởng thành làm một bác sĩ để chữa khỏi bệnh cho anh!”
Lời thề của đứa nhỏ tuy nghiêm túc nhưng rất khó thực hiện.
Diệp Nhượng có cảm giác anh khó có thể trưởng thành.
Rồi lại qua một thời gian, lúc này anh nằm ở trên giường, đã xơ cứng tới cổ.
Trên đầu giường gỗ đơn sơ có một cái giá gỗ, trên đó có một cuốn sách.
Miệng anh ngậm một cây gậy gỗ, xem xong một tờ anh lại dùng gậy gỗ chậm rãi lật sang tờ tiếp theo.
“Cơ học……” Diệp Nhượng lẩm bẩm.
Hóa ra kiếp trước mình dù bệnh vẫn xem mấy thứ này.
Anh chuyển tròng mắt và đánh giá mọi thứ chung quanh.
Trên tường dán đầy trang