Diệp Nhượng khôi phục cuộc sống hẹn hò bình thường.
Hoàn cảnh bình thường đã lâu không thấy khiến anh sảng khoái.
Nửa tháng sau cũng không có điều kỳ quái nào diễn ra thế là Diệp Nhượng dần thả lỏng, tâm tình càng vui vẻ hơn.
“Hóa ra mấu chốt là kiếp trước và kiếp này!” Diệp Nhượng vỗ tay tán thưởng phát hiện của mình.
Dù Hoa Thanh Nguyệt không nhớ rõ nhưng Diệp Nhượng vẫn cho rằng sức mạnh thần bí kia chi phối anh biến đổi tới lui chính là để anh nhớ lại kiếp trước.
“Anh sẽ nhớ kỹ em đã tốt với anh thế nào.” Trong một lần hẹn hò Diệp Nhượng nói, “Không thể không nói Sơn Thần đã đạt được mục đích của nó rồi.”
Hoa Thanh Nguyệt trả lời: “Nhưng vì sao em lại cảm thấy…… lời này của anh không tốt lắm.”
Diệp Nhượng: “Lời nào thế?”
Anh hoàn toàn không cảm giác được ‘đắc ý’ trong giọng của mình.
Hoa Thanh Nguyệt lắc lắc đầu: “Không có gì, khôi phục bình thường là tốt rồi.”
Nói thì nói thế nhưng Diệp Nhượng luôn cảm thấy giữa anh và Hoa Thanh Nguyệt thiếu cái gì đó.
Rõ ràng biết được kiếp trước rồi thì hai người phải càng thân thiết hơn chứ… Có lẽ do Hoa Thanh Nguyệt không nhớ rõ chăng? Thế nên anh cảm giác lần này khôi phục lại bình thường thái độ của cô với anh không giống trước kia.
Thậm chí cô đã trở lại trạng thái lúc ban đầu anh theo đuổi cô —— mỹ nhân cách tầng mây.
Sau khi nhận ra điều này Diệp Nhượng muốn tìm cơ hội cùng cô hẹn hò tiện thể giao lưu tình cảm.
Nhưng công việc lại tới liên tiếp, anh liên tục phải tăng ca, đêm ngày điên đảo chừng một tháng mới hoàn hồn.
Lúc ấy cũng đã tới cuối năm.
Một đám nhân viên nghiên cứu được “ra tù” thế là đều cảm khái cuối cùng cũng được nhìn thấy mặt trời.
Bọn họ quyết định liên hoan chúc mừng.
“Kỹ sư Diệp có đi không?” Nữ đồng nghiệp hỏi
Diệp Nhượng: “Tôi gọi điện thoại đã.”
“Đúng đúng, nói với bạn gái một tiếng, chúng ta cũng có thể mang người nhà theo.” Tảo Địa Phật vui đùa.
“Tôi cũng muốn gặp Hoa lão sư.” Một người đàn ông độc thân đã lớn tuổi nhỏ giọng nói.
Diệp Nhượng cười cười và gọi điện nhưng lại chẳng thấy ai trả lời.
Anh vội gọi cho Hoa Tê Vân và anh chàng kia lập tức bắt máy.
“Có việc thì tấu, không việc bãi triều.” Hoa Tê Vân nói.
Diệp Nhượng nghiêm trang đáp lời: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần muốn tìm Hoa công chúa, mời nàng tới tiệc mừng công của thần và đồng nghiệp.”
Hoa Tê Vân: “Vậy cậu đi mà nói với nó ấy, cậu gọi tôi là để khoe tối nay cậu được mời ăn hả?”
Hoa Tê Vân nói xong là cúp máy.
Diệp Nhượng: “???”
Anh vợ, sao lúc nào anh cũng nghĩ khác người thế!
Diệp Nhượng lại gọi cho Hoa Thanh Nguyệt, sau 10 lần vẫn không có người nghe máy.
Diệp Nhượng: “Xem ra cô ấy để ở chế độ im lặng rồi.”
Hoa Thanh Nguyệt sẽ để điện thoại ở chế độ im lặng để không ai có thể quấy rầy cô vẽ tranh.
Vẽ là một việc cần chìm đắm trong đó, nếu bị gián đoạn thì sẽ khó tìm được tâm trạng nên Diệp Nhượng cực kỳ lý giải hành động của cô.
Nhưng không gọi được khiến lòng anh thấy bất an.
Nữ đồng nghiệp đột nhiên dán mặt tới: “Còn chưa thông báo à? Gia phong nghiêm thế ư?!”
“Không phải.” Diệp Nhượng nói xong thì gắc máy, “Không gọi được, hẳn cô ấy đang làm việc……”
“Vậy kỹ sư Diệp đi đi, không mang theo người nhà cũng được, mọi người cũng sẽ không mang.” Nữ đồng nghiệp nói, “Giám đốc Phó chỉ nói chơi với anh thôi, không ngờ anh tưởng thật.”
Diệp Nhượng ngẩn người, không biết tiếp lời thế nào nên đành phải gật đầu và lung tung bỏ điện thoại di động vào túi.
Đám người làm nghiên cứu khoa học này trên thực tế đều là người có sức khỏe kinh người nhưng càng kinh người hơn chính là tửu lượng của bọn họ.
Diệp Nhượng không tiện từ chối nên cũng uống mấy chén xoàng.
Trên bàn ăn giám đốc Phó trêu chọc anh sắp có chuyện tốt, hỏi anh khi nào cho mọi người uống rượu mừng thế là Diệp Nhượng vui rạo rực nói: “Sắp rồi, tới lúc ấy mời mọi người tới dự.
Đây là nhân duyên trời cho, tôi sẽ tổ chức long trọng.”
“Long trọng thế nào?” Nữ đồng nghiệp cười tủm tỉm hỏi sau đó cầm bình rượu rót thêm cho anh.
Rót đầy nhưng Diệp Nhượng lại không uống mà nhìn chằm chằm chén rượu và ngây ra cười một lát mới nói: “Là tích cóp vài đời để tổ chức một lần ấy.”
Mọi người ở đây chẳng ai hiểu gì còn anh thì cầm áo khoác nói: “Tôi về trước.”
“Mọi người đều tiện đường…… cùng nhau về cũng được cơ mà.” Nữ đồng nghiệp ngăn anh lại.
Diệp Nhượng mang theo biểu tình tự hào nói: “Tôi không tiện đường với mọi người, tối tới tiệm của Tiểu Hoa ngồi.”
Nữ đồng nghiệp bĩu môi: “Vậy chúng ta cùng đi, chuyển chỗ liên hoan!”
Diệp Nhượng vội vàng cự tuyệt: “Không được, nếu cô ấy đang sáng tác vậy chẳng phải sẽ bị quấy rầy sao?”
“Hê hê, bao che quá.” Một nghiên cứu viên tới từ phương bắc ôm lưng ghế, hiển nhiên đã say.
Diệp Nhượng lại hỏi: “Hôm nay ngày mấy vậy?”
“Ngày nào trong tuần thì không biết, chỉ biết thứ tự.” Lại một nghiên cứu viên khác cũng đã say, “A, tôi nhớ ra rồi, là ngày mùng 3, là thứ… Tôi tính cho cậu.”
Diệp Nhượng đã biết: “Hôm nay thứ sáu.”
Giọng anh trầm xuống: “…… Vậy thì lạ quá.”
Hoa Thanh Nguyệt là người chỉ cuối tuần mới sáng tác, cô còn tự mình nói đùa rằng cái đó gọi là linh cảm cuối tuần, mỗi tuần một lần, đều đến đúng giờ.
“Thông thường thì người đi làm như bọn anh sẽ coi thứ sáu như ngày tươi sáng nhưng em không như thế.
Thứ sáu với em mới là ngày mệt mỏi nhất…… Lúc đó em sẽ cực kỳ bực bội, hoàn toàn không ngồi yên được, cũng không cầm được bút, lực chú ý cũng kém cỏi.”
Lúc ấy Diệp Nhượng đã phê bình cô: “Em chỉ gặp vấn đề tâm lý thôi!”
“Có lẽ thế.” Hoa Thanh Nguyệt thở dài, “Cuộc sống không dễ, dù sao thì tối thứ sáu chính là thứ sáu đen tối đối với việc sáng tác nghệ thuật của em.”
Diệp Nhượng nghĩ tới các loại tình huống khiến cô không thể nhận điện thoại.
Chờ tới cửa Thâm Hạng rồi anh mới đẩy cửa ra thấy bên trong đen nhánh.
Hoa Thanh Nguyệt căn bản không ở chỗ này.
Vậy càng kỳ lạ, cô mà ở nhà thì hoàn toàn không thể sáng tác trong thời gian dài, mọi bức họa của cô đều được hoàn thành ở quán cà phê.
“…… Kỳ quái.” Diệp Nhượng lại gọi điện cho cô nhưng vẫn không có ai nhấc máy.
Tim anh bắt đầu nhảy thật nhanh, và anh lại bắt đầu điên cuồng gọi Hoa Tê Vân.
Hoa Tê Vân: “Cậu gặp phải vấn đề khó giải quyết của đời người hả?”
“Tôi không tìm thấy em gái anh.” Diệp Nhượng nói, “Hiện tại tôi đang ở cửa Thâm Hạng, cô ấy không có ở đây.
Vậy cô ấy đi đâu rồi? Ở nhà ư? Cô ấy có đang ở bên cạnh anh không?”
“…… Quên nói với cậu.” Hoa Tê Vân nói, “Lần này cậu bận việc thì phòng làm việc mới của Nguyệt Đoàn Tử cũng đã được thành lập.
Nó ở phố Bắc Lưu Hoa, lấy tên là Mộng Kiều, đi đi.”
“Chuyện khi nào vậy?”
“Mấy ngày hôm trước.” Hoa Tê Vân nói, “Cậu có thể mang theo hoa tới tặng con bé.”
Diệp Nhượng gác điện thoại rồi đi tìm cửa hàng bán hoa.
Miêu Cương là nơi mà cuộc sống phồn hoa về đêm chỉ tồn tại quanh các trung tâm thương mại lớn.
Sau khi mặt trời xuống núi ven đường gần như không có cửa hàng hoa nào còn mở cửa.
Diệp Nhượng vì một bó hoa mà thiếu chút nữa đã vòng quanh thành phố một vòng.
Rốt cuộc anh cũng tìm thấy một cửa hàng bán hoa và chọn một bó bách hợp rồi chạy tới phòng làm việc mới của Hoa Thanh Nguyệt.
Đương nhiên tiền mua hoa không nhiều bằng tiền gọi xe.
Diệp Nhượng ngây ngốc ôm hoa đi vào chỉ thấy công nhân vệ sinh đang quét tước.
“…… Hoa Thanh Nguyệt có ở đây không?” Diệp Nhượng hỏi.
“Hoa lão sư sao? Cô ấy về nhà rồi.”
Bỏ lỡ rồi sao?
Diệp Nhượng hỏi: “Cô ấy đi lúc nào vậy?”
Nếu anh nhanh một chút thì có khả năng đuổi kịp.
“Ba giờ chiều cô ấy đã đi rồi.”
“…… Ba giờ chiều ư?” Nhưng hiện tại đã 8 giờ tối rồi mà!
Diệp Nhượng lại móc di động ra gọi cho Hoa Tê Vân: “Này, tôi tới phòng làm việc nhưng bên này nói cô ấy đã về nhà lúc 3 giờ chiều.”
Hoa Tê Vân quay đầu nhìn căn nhà trống rỗng thì đáp: “Tôi có thể khẳng định con bé không ở nhà.”
Diệp Nhượng: “Vậy cô ấy đã đi đâu?!”
Anh bắt đầu nóng nảy.
“Về nhà.” Hoa Tê Vân nói, “Hôm nay là thứ sáu, ba mẹ tôi tuần này không tới nên khẳng định là con bé về trại.”
À, đúng! Còn có trại của Thương tộc nữa.
Diệp Nhượng nhẹ nhàng thở ra và bỗng nhiên cảm thấy tám phần là Hoa Thanh Nguyệt