Hoa Thanh Nguyệt liều mạng tăng tốc, rốt cuộc cũng kết thúc kiếp không một mảnh vải của Diệp Nhượng.
Cô cầm thước cuộn rồi nhấc cái đuôi của anh lên và đo từ đuôi tới gót chân.
Lúc này Shuke mặt đỏ ké.
Hoa Thanh Nguyệt cười hi hi sau đó đánh dấu lên miếng vải nhỏ vị trí cái đuôi và dùng kim khâu chọc một lỗ nhỏ để anh nhét đuôi vào.
Thật ra mà nói thì Diệp Nhượng không phải quá quen với bộ thời trang phim ảnh này nhưng cũng không thể làm một con chuột vô văn hóa và cởi truồng được.
Vì thế Diệp Nhượng làm tốt công tác tư tưởng và dũng cảm nhận lấy qu@n lót.
Còn chưa nhấc chân Hoa Thanh Nguyệt đã ngăn: “Từ từ, quần áo phải giặt trước mới được mặc!”
Quần áo nhỏ nên tiện giặt, khô cũng nhanh.
Sau đó Hoa Thanh Nguyệt dùng máy sấy hong khô quần áo mới đưa cho anh.
“Nam thần bé nhỏ, xin mời.”
Rốt cuộc Diệp Nhượng cũng mặc xong quần áo.
“Giày đâu?” Diệp Nhượng hỏi.
Hoa Thanh Nguyệt: “Thế này là anh làm khó em rồi.”
Nhưng nam nhân đương nhiên phải có giày và xe vì thế Diệp Nhượng nằng nặc đòi: “Không được, tìm cho anh đôi giày, bằng không chân anh bẩn lắm, còn đau nữa.”
Hoa Thanh Nguyệt nghĩ nghĩ sau đó sửa lại ý định: “Chúng ta tới cửa hàng đồ chơi xem thử nhé?”
Diệp Nhượng cứng họng.
Hoa Thanh Nguyệt: “Hả? Sao anh không nói gì, cái đuôi cũng gục xuống là sao…… Anh không thích à?”
Diệp Nhượng: “Không phải.
Đi dạo phố cũng được, đi thôi.”
Kế hoạch ban đầu của anh hôm nay là lãng mạn và xem thử Hoa Thanh Nguyệt có hát một câu Shuke lái máy bay kia không.
Nhưng vận mệnh luôn trêu đùa người, luôn hành hạ anh.
Dù sao thì nó cũng muốn anh phải chịu khổ.
Hoa Thanh Nguyệt khoác một cái áo có túi to rồi mang theo Diệp Nhượng đi ra ngoài.
Diệp Nhượng bám vào túi áo của cô và đón gió một lát mới ngoan ngoãn nhắm mắt nằm vào trong túi.
Không được, anh chóng mặt quá.
Cái túi áo của cô như cái nôi, lảo đảo lắc lư thế là Diệp Nhượng ngủ say sưa.
Tới trung tâm thương mại rồi cô bắt đầu tìm kiếm giày phù hợp lại mềm mại trong cửa hàng đồ chơi.
Lật qua ba kệ hàng cuối cùng cô tìm thấy một món khá thích hợp ở tầng dưới cùng thế là cô cong lưng cầm lấy hộp.
Nhưng cô vừa cong eo Diệp Nhượng đã rơi ra khỏi túi cô và vỡ thành năm phần, kể cả cái đuôi.
Lúc phát hiện ra Hoa Thanh Nguyệt theo bản năng lùi về phía sau nhưng lại dẫm đúng vào Diệp Nhượng trên mặt đất.
Hoa Thanh Nguyệt: “A!!!”
Diệp Nhượng: “A!!!”
Hoa Thanh Nguyệt lập tức rơi lệ ôm Diệp Nhượng hỏi anh có làm sao không.
Diệp Nhượng: “Dẫm lên đuôi của anh rồi!!”
Hoa Thanh Nguyệt xoa cái đuôi.
Thật thoải mái!
Diệp Nhượng yên lặng nuốt mấy chữ định nói xuống.
Hoa Thanh Nguyệt hoảng loạn xoa cái đuôi cho anh rồi hỏi anh có bị thương chỗ nào nữa không.
Diệp Nhượng: “Ừ……”
Không tốt! Sao cả người anh đều muốn được xoa là thế nào nhỉ?!
Diệp Nhượng: “Vừa rồi ngã xuống nên bây giờ chỗ nào anh cũng thấy đau.”
Hoa Thanh Nguyệt ôm anh trong tay rồi nhanh nhẹn x0a nắn khắp người cho anh.
Diệp Nhượng thoải mái đến độ cái đuôi cũng rũ xuống lắc lư lắc lư.
“Chi chi…… Thoải mái!” Anh vui vẻ tới độ nói cả tiếng chuột.
Hoa Thanh Nguyệt lại nhét anh vào túi và cầm lấy món đồ chơi kia để tính tiền.
Cái đuôi của anh thò ra khỏi túi cô và gục xuống, theo động tác của cô nó lắc lư lắc lư.
Bên cạnh quầy thu ngân là một cửa hàng vật nuôi, trong lồ ng kính có một đống mèo con mặc đồ kiểu Trung Quốc.
Lúc Hoa Thanh Nguyệt đi qua trước mặt đống mèo kia cả đám đều quay đầu nhìn cô kêu loạn lên, cực kỳ kích động.
Diệp Nhượng nghe thấy tiếng mèo kêu thì theo bản năng run lên, trong nháy mắt anh nhớ tới mình không phải chuột thật sự thế là lại yên tâm.
Anh chậm rãi ló đầu ra, khiêu khích mà nhìn đám mèo kia, lỗ tai run lên.
Đám mèo kia kêu càng ác hơn!
Sau đó Hoa Thanh Nguyệt phát hiện và vươn một ngón tay chọc cái đầu của anh ấn cả người vào túi đồng thời khuyên nhủ: “Không cưới thì đừng làm quen! Anh cũng đừng làm một con chuột đểu phá hoại hình tượng nam thần thời thơ ấu của em.”
Diệp Nhượng hừ một tiếng nhưng quá nhỏ nên bị nhạc ở trung tâm thương mại phủ lên.
Trong lúc Hoa Thanh Nguyệt xếp hàng chờ tính tiền cô lại trùng hợp đứng cạnh khu nuôi chó cảnh.
Mũi chó nhanh nhạy nên vừa ngửi được mùi chuột thế là tụi nó lại kích động nhào về phía Hoa Thanh Nguyệt mà sủa.
Diệp Nhượng lại ló đầu ra nói: “Mèo thì cũng thôi đi, sao cả chó cũng thế này hả? Xen vào việc người khác làm gì?”
Hoa Thanh Nguyệt nói anh trẻ con sau đó lại vươn ngón tay ấn đầu anh về.
Diệp Nhượng đang trợn mắt với mấy con chó bỗng nghe được một giọng nữ quen thuộc: “Hoa lão sư?”
Diệp Nhượng vội vàng rụt đầu về, sợ tới mức tim nhảy bùm bùm.
Sao lại đụng phải nữ đồng nghiệp của anh ở đây vậy?
Hoa Thanh Nguyệt quay đầu thấy một cô gái trông quen quen đang mua đồ chơi.
“Hoa lão sư có nhận ra tôi không?” Nữ đồng nghiệp mỉm cười chào.
Hoa Thanh Nguyệt có nhiều người quen nên cô mất thời gian thật lâu mới nhớ ra người này: “A! Cô là đồng nghiệp của Diệp Nhượng à?”
“Đúng rồi, Hoa lão sư quả nhiên tuổi trẻ, trí nhớ thật tốt.”
“Ha ha ha ha, cũng tàm tạm.”
“Sao chỉ có mình cô ở đây vậy?”
Hoa Thanh Nguyệt cũng không cảm thấy kỳ quái mà đáp: “Tôi là hiệp khách đơn độc, làm theo ý mình quen rồi.
Lúc này tôi chỉ muốn đi dạo trung tâm thương mại nên không cần người đại diện.”
“Món đồ chơi này cô mua cho trẻ con à?” Nữ đồng nghiệp hỏi.
“Sao có thể, nhà tôi hiện tại không có đứa nhỏ nào chơi thứ này đâu.” Hoa Thanh Nguyệt cười nói, “Tôi mua cho anh tôi đó.”
Mọi người nhìn xem, cô nàng này há mồm là nói dối vô căn cứ để hủy hoại hình tượng của Hoa Tê Vân.
“Diệp Nhượng không đi với cô à?”
“Không có, không có.” Hoa Thanh Nguyệt liên tục xua tay.
Ánh mắt nữ đồng nghiệp lập lòe hoài nghi: “Tôi thấy anh ấy tan làm một cái đã nói là tới Thâm Hạng thế nên tôi còn tưởng đêm nay hai người sẽ dính lấy nhau.”
“Ha ha ha, không thể như vậy, không cần thiết, thật sự không cần thiết.” Hỏi câu nào Hoa Thanh Nguyệt cũng phủ nhận.
Diệp Nhượng trốn trong túi nghe hai người nói chuyện phiếm thì không biết vì sao lại cảm thấy kỳ quái.
Bình thường anh chẳng thấy gì, hôm nay nghe lén nữ đồng nghiệp nói chuyện với Hoa Thanh Nguyệt anh chỉ cảm thấy khó chịu.
“Cô mua cho con mình à?” Hoa Thanh Nguyệt nhìn mấy món đồ chơi trong xe đẩy của đối phương và hỏi.
“Đúng thế, cuối năm nay họ về nước.”
“Là ở nước ngoài sao? Thật không dễ dàng, khi còn nhỏ tôi rất bội phục những người làm khoa học, phải hy sinh cuộc sống riêng.”
“Cũng thế.” Nữ đồng nghiệp nói, “Hôn nhân và gia đình đều là trói buộc, tôi còn hâm mộ người dân tộc các cô có thể tự do tự tại ấy.”
“Nói như thế nào nhỉ……” Hoa Thanh Nguyệt tính tiền sau đó đứng bên cạnh nói tiếp đề tài này, “Tôi nghĩ rằng người bên ngoài có khi đã