Hoa Thanh Nguyệt mất cả đêm dạy Diệp Nhượng cách nhận biết người khác.
“Em cảm thấy đàn ông các anh không phải không hiểu…… mà là biết nhưng giả ngu.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Nữ đồng nghiệp kia của anh nhất định có ý với anh, đến em còn cảm giác được tín hiệu của cô ấy……”
Nhưng Diệp Nhượng lại không thừa nhận: “Không có khả năng, cô ấy đã kết hôn và có con rồi.
Cô ấy cũng rất chăm chú vào công việc, lại đối xử với anh không khác gì những người còn lại.
Mấy lời này của cô ấy nghe quái quái nhưng hẳn là do tư duy không giống người thường, em nghĩ nhiều thôi.”
Hoa Thanh Nguyệt sốt ruột lấy que đan len cào cào đầu, cũng không biết nên dạy Diệp Nhượng từ chỗ nào.
“Em thật sự ghét đàn ông ở chỗ này.” Hoa Thanh Nguyệt nói.
Diệp Nhượng ngồi trên cái đèn bàn hình trăng non của cô và ăn bánh trứng bé bằng đồng tiền xu, uống một bình nước Hoa Tê Vân chia cho.
Anh đong đưa cái đuôi và hoàn toàn không để lời Hoa Thanh Nguyệt nói ở trong lòng, để chúng vào tai này ra tai kia.
“Không, anh cảm thấy có đôi khi là bọn em nghĩ nhiều…… Trên thế giới này làm gì có nhiều người kỳ quái như thế.
Người bình thường đều chiếm đại đa số, đây là xác suất học.
Anh và em yêu nhau, chuyện này cả đơn vị đều biết, bản thân nữ đồng nghiệp kia thi thoảng còn cổ vũ anh nữa.”
Diệp Nhượng vừa lắc đầu vừa liều mạng chứng minh là Hoa Thanh Nguyệt đang quá mẫn cảm.
Hoa Thanh Nguyệt tức giận quá, thế này có vẻ như cô đang ghen vậy.
Vì thế cô cố tỏ vẻ ôn tồn nói: “Hầy, em căn bản đâu có ăn không nói có, 99% phụ nữ trên thế gian đều sẽ không mẫn cảm quá độ đối với chuyện này.”
Diệp Nhượng cắn bánh quy răng rắc và nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Số liệu của em không chính xác rồi, nghe như há mồm là nói được.”
Hoa Thanh Nguyệt: “À, anh thật sự phiền quá!”
Cô thật muốn lấy que đan chọc cái tên Diệp Nhượng ăn nói vớ vẩn kia ngã chổng vó nhưng khua múa một lúc cô vẫn buông tay tiếp tục đan áo len cho anh.
Thôi đi, hiện tại anh rất dễ vỡ, còn mang cái mặt nam thần của Shuke nên cô không xuống tay được.
Hoa Tê Vân tiến vào, mắt vẫn đeo kính và buông một cái bàn chải đánh răng nhỏ rồi nói: “Làm cho cậu cái bàn chải đánh răng nè.”
Diệp Nhượng: “……”
Hoa Tê Vân lại nói: “Còn cả máy bay nữa có muốn thử không?”
Diệp Nhượng: “Hai người thật sự muốn tôi chơi cái gì mà…… à sắm vai nhân vật ấy hả?”
Anh mới vừa nói xong đã chú ý tới ánh mắt chờ mong của Hoa Thanh Nguyệt.
Mắt cô nàng hiện tại vừa trong vừa sáng như sao trời khiến lòng anh mềm nhũn và vội nói: “Cho tôi xem máy bay anh làm đã.”
Anh vợ và anh làm chung một ngành, đều là chế tạo thứ bay lên trời thế nên đây là sở trường của hai người.
Diệp Nhượng nhảy lên vai Hoa Tê Vân đi xem cái máy bay kia.
“Tôi làm bàn điều khiển.” Hoa Tê Vân hưng phấn giới thiệu tác phẩm của mình cho Diệp Nhượng, “Tôi dùng chip phong thần để khống chế trung tâm khí, phạm vi cảm ứng là 2000 m, thể tích nhỏ, trọng lượng nhẹ, nguyên vật liệu mới nhất, thấy sao?!”
“Sao anh ở trong nhà cũng có thể làm được mấy cái này thế?” Diệp Nhượng cực kỳ hâm mộ.
“Tôi có phòng làm việc của riêng mình.” Hoa Tê Vân mang theo Diệp Nhượng đi mở mang tầm mắt.
Hóa ra căn chung cư này còn một gian để đồ linh tinh.
“Ba tôi sửa lại đó, lợi hại không?!” Hoa Tê Vân khoe ra sự ủng hộ của cha mẹ với mình.
Diệp Nhượng méo miệng.
Ok, ba mẹ anh cũng ủng hộ nhưng chưa bao giờ bằng hành động, toàn là nói miệng.
Nhưng Diệp Nhượng cho rằng loại người sống tùy ý như ba mẹ mình dù anh có lang thang đầu đường xó chợ, no một ngày đói một ngày thì họ vẫn sẽ tỏ vẻ ủng hộ.
Nhìn phụ huynh nhà người khác xem.
Diệp Nhượng thấy chua lòm, cái đuôi cũng uể oải ỉu xìu.
Hoa Tê Vân bỏ anh vào khoang điều khiển của máy bay: “Vốn tôi cũng muốn dựa theo nguyên tác của phim để sơn màu ghế cho cậu nhưng nghĩ tới thể tích cậu hiện tại nhỏ, mùi sơn mới sẽ có nguy hiểm nên cậu chắp vá dùng tạm đi.” Hoa Tê Vân xoa tay, “Thế nào, bay một lần chứ hả?”
Diệp Nhượng lấy lại tinh thần.
Anh và anh vợ giống nhau, hoặc nói đúng hơn thì từ đời trước mộng tưởng của bọn họ đã đi cùng hướng —— chính là không trung.
Sau khi sờ mó máy bay anh thấy hưng phấn tới độ cái đuôi dựng thẳng lên nói: “Để tôi kiểm tra kết quả công tác của anh tới đâu nào.”
Người thạo nghề xem người thạo nghề nên hoàn toàn không có vấn đề gì.
Đầu tiên Diệp Nhượng bay một vòng trong phòng khách và cảm nhận tính năng khống chế sau đó anh khen Hoa Tê Vân và tiếp tục vui vẻ bay quanh phòng ngủ khoe với Hoa Thanh Nguyệt.
“Nguyệt Đoàn Tử, em xem.” Diệp Nhượng nói, “Bài kia hát thế nào ấy nhỉ, Shuke Shuke Shuke, Shuke lái máy bay hả?”
Diệp Nhượng vòng quanh Hoa Thanh Nguyệt ba vòng rồi lại nổi lên chủ nghĩa lãng mạn sắt thép mà hát: “Nguyệt Đoàn Tử, anh giống ánh trăng vòng quanh địa cầu, anh giống địa cầu vòng quanh mặt trời, mà em chính là địa cầu, là mặt trời của anh.”
Hoa Thanh Nguyệt thở dài: “…… Vậy rốt cuộc em là cái gì?”
“Em là biển sao trời mênh mông của anh.”
“Hả?”
Hoa Tê Vân ở phòng khách hỗ trợ giải thích: “Là lý tưởng tối cao cả đời theo đuổi.”
Hoa Thanh Nguyệt cười cười và nhìn anh ong ong vòng quanh mình như con ong thì đột nhiên nói: “Không biết em dùng vợt muỗi có thể đập bẹp anh không nhỉ?”
Diệp Nhượng đờ ra một giây sau đó vèo cái chạy mất hút.
Hoa Thanh Nguyệt thật kh ủng bố!
Nhưng không được bao lâu Diệp Nhượng lại vòng về.
Anh mê mẩn lái máy bay, không thể tự kiềm chế được.
Hoa Thanh Nguyệt đan xong áo len nhỏ còn móc một cái mũ len trùm đầu.
Cô muốn làm một thân quần áo đi đêm cho anh.
Cô nói: “Như vậy anh có thể mặc bộ đồ của nhà thiết kế Hoa Thanh Nguyệt và nhân lúc đêm tối làm chuyện xấu.”
Diệp Nhượng: “Ha ha ha, anh thì có thể làm chuyện xấu gì.”
Anh đáp máy bay xuống và cực kỳ phong độ nhảy khỏi máy bay rồi cúi đầu để cô đội mũ len cho mình.
“Đô đô” hai tiếng, hai cái lỗ tai bé xíu từ khe hở chui ra ngoài đáng yêu tới độ Hoa Thanh Nguyệt lập tức rưng rưng, suýt thì hét lên.
“Diệp Nhượng, anh thật là đáng yêu!”
Cô ôm lấy anh mà hôn lấy hôn để.
Hồn Diệp Nhượng thiếu chút nữa là bay ra ngoài, cả người anh như say rượu, đầu óc choáng váng nói: “Đúng là trải nghiệm thần tiên!”
“Vậy anh lái ra ngoài một vòng nhé?” Diệp Nhượng nói, “Nhớ phải chụp ảnh đó!”
Hoa Thanh Nguyệt làm động tác OK và mở cửa sổ.
Máy bay nhỏ ong ong bay ra.
Hoa Tê Vân ngồi ở phòng khách xem tin tức, cũng không phải anh theo dõi thời sự mà vì người dẫn chương trình hôm nay chính là người anh yêu thích nhất.
Mãi một lúc lâu sau vẫn chưa thấy người dẫn chương trình thế là Hoa Tê Vân mới nói: “Vừa rồi hình như mình nghe thấy tiếng cửa sổ mở, Nguyệt Đoàn Tử, em đừng để cậu ta bay ra ngoài……”
Vừa mới mở camera Hoa Thanh Nguyệt đã đờ ra:“A?”
Hoa Tê Vân nói: “Không có đai an toàn, cũng không có mũ bảo hiểm, lỡ bay khỏi phạm vi khống chế an toàn thì em phải tạm biệt cậu ta đó.”
Hoa Thanh Nguyệt: “A? Nghiêm trọng vậy sao?! Vậy……”
Cô vừa muốn quay đầu đi gọi Diệp Nhượng trở về lại phát hiện trong bóng đêm mênh mang làm gì còn bóng dáng cái máy bay kia.
Lần này Hoa Thanh Nguyệt thật sự hét lên, còn rơi nước mắt.
Cô cực kỳ áy náy, bay ra ngoài là cô đề nghị, hoàn toàn không trải qua suy nghĩ.
Hoa Tê Vân nghe thấy tiếng em gái thét chói tai thế là bình tĩnh nói: “Đã hiểu.”
Anh lưu luyến không rời nhìn người dẫn chương trình hơn 50 tuổi kia một cái mới ra cửa tìm em rể.
“Hướng nào?”
Hoa Thanh Nguyệt chỉ vào cửa sổ.
“À, hướng đông.”
Hai anh em lấy đèn khẩn cấp trong nhà ra và tìm Diệp Nhượng.
“Lần cuối thấy cậu ta là ở chỗ nào?”
“…… Cột điện!!” Hoa Thanh Nguyệt khóc rưng rức.
Hoa Tê Vân: “Đừng gấp, em nghĩ đi, Sơn Thần đưa cậu ta tới bên cạnh em lại lăn lộn lâu như thế mà vẫn không có việc gì.
Mệnh của cậu ta sẽ gặp dữ hóa lành, cứng cáp lắm, sẽ không sao đâu.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh không hiểu……”
“Anh hiểu hơn bất kỳ ai khác.” Hoa Tê Vân nói, “Hơn nữa, chúng ta có vũ khí phi khoa học sắc bén.”
Anh vừa nói vừa vặn cái bình kim loại nhỏ treo trên cổ và đổ hương liệu ra đầu ngón tay.
Chỉ chốc lát sau hai con bướm héo héo bay tới.
“Đáng thương, trời lạnh nên tụi nó cũng ốm yếu.” Hoa Tê Vân búng tay một cái thế là hai con bướm chớp cánh bay lên không, xoay quanh sau đó bay về một hướng.
“…… Vượt ngoài phạm