Hoa Thanh Nguyệt là ma nữ ——
Diệp Nhượng nói thế.
Hoa Tê Vân đầu cũng không ngẩng mà há to mồm ăn bữa sáng gồm bánh quẩy và sữa đậu nành mua ở tiểu khu mà Diệp Nhượng hiếu kính mình sau đó âm thầm trợn trắng mắt.
“Thật đó, tôi cho rằng cái này không liên quan gì tới Sơn Thần.” Diệp Nhượng nói, “Lúc Sơn Thần can thiệp tôi biến hóa tùy ý, cũng không vì chuyện công việc mà hoãn lại.
Tôi còn từng dùng bộ dạng mười mấy tuổi đi làm cơ mà, cái này anh cũng biết đúng không?”
Diệp Nhượng gắp bánh quẩy chấm sữa đậu nành cho mềm mới ăn.
Hoa Tê Vân: “Trước không nói biến hay không mà nói tới việc cậu cần phải thay đổi cách ăn bánh quẩy đi.”
Diệp Nhượng: “Sao nào?”
“Bánh quẩy là phải ăn giòn chứ? Tinh túy là ở chỗ nó được dầu chiên xốp giòn, cậu ngâm mềm rồi thì nhai cái gì?”
Diệp Nhượng: “Từ bé tôi đã ăn như thế, quen rồi.”
Nhưng nói thì nói thế, về mặt ẩm thực Diệp Nhượng cũng không có nguyên tắc gì cần phải kiên trì.
Anh tiếp tục gặm bánh quẩy và phân tích cho anh vợ: “Thế nên tôi nghĩ mãi và cho rằng từ lần trước hai chúng tôi từ biệt Sơn Thần tới giờ biến hóa trên người tôi không liên quan tới ông ấy nữa.
Hiện tại những thay đổi này là do suy nghĩ của Nguyệt Đoàn Tử, là cô ấy khống chế tôi.”
Hoa Tê Vân vẫn không ngước mắt mà bỏ tương ớt lên đồ ăn.
Diệp Nhượng: “Lý do tôi đoán thế là vì hiện tại thay đổi của tôi đều tập trung vào ngày nghỉ, không ảnh hưởng tới công tác, lại có liên quan tới sở thích của cô ấy như Shuke chẳng hạn, cô ấy vừa nghĩ tôi đã biến hình luôn……”
Hoa Tê Vân: “Vậy vì sao con bé lại đột nhiên nghĩ tới Shuke? Cái bộ phim hoạt hình trẻ con ấy ai thèm nhớ làm gì?”
Diệp Nhượng khụ một tiếng và nói: “Đương nhiên là…… xem TV mới nhớ.”
Mới không thèm nói đó là ám hiệu của tụi tôi đâu!
Hoa Thanh Nguyệt thức một đêm thế là mắt như con gấu trúc, lúc này cô mới rời giường đi ăn cơm.
Hoa Tê Vân chỉ vào cô và nói với Diệp Nhượng: “Thấy chưa, về sau con bé sẽ có bộ dạng này đó……”
Hoa Thanh Nguyệt còn chưa kháng nghị Diệp Nhượng đã hừ một tiếng và nhàn nhạt nói: “Anh mất trí nhớ à? Hai tụi tôi còn từng đổi thân thể rồi, bộ dạng lôi thôi chật vật nhất của đối phương thế nào hai chúng tôi lại chả rõ như lòng bàn tay.”
Hoa Tê Vân: “…… Oa, quên mất nhỉ.”
Hoa Thanh Nguyệt trợn trắng mắt và cầm lấy bánh quẩy gặm.
Hoa Tê Vân: “Thấy không, nó không đánh răng.”
Hoa Thanh Nguyệt nói: “Tối qua em không ngủ.”
Hoa Tê Vân: “Cái này và đánh răng có liên hệ logic nào à?”
Diệp Nhượng: “Đương nhiên là có, không ngủ thì vì sao phải đánh răng?”
Nghe hợp tình hợp lý chưa!
Hoa Tê Vân: “…… Hóa ra là logic của cậu.”
Ba người ăn xong thì từng người đi làm việc của mình.
Hoa Thanh Nguyệt hẹn Diệp Nhượng: “Đêm nay trong trại làm lễ bái thần, là lễ truyền thống, mọi người đoàn viên nên anh cũng đi đi.”
Diệp Nhượng: “Được, tan làm anh sẽ tới.”
“Em sẽ chờ ở cửa cơ quan anh.” Hoa Thanh Nguyệt ném cho anh một nụ hôn.
Diệp Nhượng khôi phục bình thường rồi thì linh hoạt cực kỳ.
Dù trên người vẫn là quần áo mượn anh vợ nhưng áo len cũ so ra vẫn đứng đắn hơn áo sơ mi hoa nhiều.
Đến cơ quan anh thay quần áo của phòng nghiên cứu sau đó quay đầu thấy nữ đồng nghiệp thế là anh cẩn thận rời đi.
Không thể không nói giác quan thứ sáu của phụ nữ quả là mạnh hơn người đàn ông đích thực này nhiều.
Diệp Nhượng phải tâm phục khẩu phục.
Nữ đồng nghiệp chào hỏi anh thế là Diệp Nhượng giãy giụa một lát mới hoảng loạn gật gật đầu và trốn vào tổ thực nghiệm của bản thân.
Cả ngày mọi thứ đều thuận lợi, không có chuyện gì kỳ quái xảy ra.
Lúc ăn cơm trưa anh móc di động thấy anh vợ mới gửi mấy tấm ảnh tới.
“Đây Gundam mà con bé thích, đây là Inuyasha và mấy cái này là bồ câu tinh hình người.”
Diệp Nhượng mở ra từng cái để xem sau đó nhìn một cách cung kính.
Dù sao thì rất có khả năng đây sẽ là hình tượng tiếp theo của anh vì thế cần phải chuẩn bị, tranh thủ quen thuộc sớm.
Giai đoạn thực nghiệm kết thúc, tiếng chuông vang lên, mọi người không nhịn được hoan hô.
Ngày đó đám người độc thân cười hớn hở, đám người đã kết hôn có con thì nở nụ cười phức tạp.
“Tan làm rồi, lại phải về nhà phụ đạo đám nhỏ học bài.” Một vị đồng nghiệp lớn tuổi run rẩy vặn bình thuốc be bé rồi lấy một viên vitamin ra uống.
“Giả vờ cái gì.” Tảo Địa Phật mỉa mai, “Con nhà anh đã học trung học rồi, bài tập tự làm được, nhìn nhà tôi kia kìa, mới học tiểu học, mẹ ơi.”
“Vốn tưởng đăng ký cho con bé vào lớp nó thích là mình có thể nhẹ nợ một chút.” Một vị đồng nghiệp khác nói, “Kết quả bài tập càng nhiều hơn, còn phải sắp xếp giờ giấc đưa đón, thôi không nói nữa, tôi đi trước đây.”
Diệp Nhượng khờ khạo không hiểu được nỗi đau này.
Trong ấn tượng của anh thì ông bà mình dạy mình cực nhàn.
“Nói như vậy thì chỉ có hồi mầm non là nhẹ nhàng sao?” Diệp Nhượng hộc ra một câu làm đám phụ huynh có con còn đang đi học mẫu giáo ở đây đều ré lên.
“Cái gì?!”
“Nhà trẻ là mệt nhất ấy!”
“Mỗi ngày tan làm tôi đều phải về nhà giúp con nhà mình làm bài tập! Làm thủ công!”
“Tối hôm qua vì làm người máy thủ công mà tôi chạy tới cả tiệm kim khí để mua nguyên liệu.
Đứa nhỏ thì lăn ra ngủ còn tôi thức một đêm hàn xì làm tới sáng.
Tới sáng nay đưa con tới lớp tôi mới phát hiện phụ huynh nhà khác toàn làm người máy bằng giấy! Mẹ ơi! Tôi đúng là ngốc! May mà đứa nhỏ rất vui…… coi như có cảm giác thành tựu.”
Diệp Nhượng: “…… Hơ? Nhà trẻ tốt như vậy sao? Phụ huynh còn được làm thủ công sao?”
Vì hâm mộ việc có thể cùng con trẻ làm thủ công nên Diệp Nhượng bị đám phụ huynh mệt mỏi phẫn nộ kia xua đuổi.
Diệp Nhượng: “???”
Các đồng nghiệp: “Mèn ơi, còn non và xanh lắm.
Qua mấy năm nữa xem cậu còn cười được không!”
“Không chừng lúc ấy cậu lại vừa khóc lóc vừa làm thủ công ấy chứ ha ha ha ha……”
Diệp Nhượng còn lâu mới như thế.
Anh là đồ ngốc đắm chìm trong tình yêu, đối với thế hệ tương lai anh mang một ảo tưởng không thực tế.
Anh cảm thấy nếu mình có con thì đó tuyệt đối sẽ là một đứa nhỏ xinh đẹp, thông minh, lanh lợi không cần anh phải phụ đạo lúc làm bài tập.
Đương nhiên anh cũng không nghĩ quá xa như thế.
Hiện tại anh toàn tâm toàn ý nghĩ về công tác chuẩn bị trước khi lấy được thành quả của tình yêu.
Vừa nghĩ tới đó cả người anh đã nóng lên, hai má đều đỏ.
Nhưng vừa nóng lên một cái anh đã cảm thấy không thích hợp.
Sao đầu anh ngày càng nặng vậy? Hơn nữa, vì sao tầm nhìn của anh lại càng ngày càng hẹp? Có phải anh lại sắp thay đổi hay không?
Hiện tại có phải anh vừa tan làm, chân vừa bước ra khỏi cơ quan là đã bắt đầu biến đổi không?
—— đúng vậy.
Hoa Thanh Nguyệt chậm rãi dừng xe ở ven đường, còn chưa kịp hoàn hồn đã có một kẻ điên đầu tóc bù xù xông tới và chui ngay vào xe.
Hoa Thanh Nguyệt bị dọa kêu toáng lên, còn kẻ điên thì cũng gào: “Là anh!!”
Giọng Diệp Nhượng.
Anh đẩy tóc ra và hốt hoảng hỏi: “Đây là tình huống gì vậy?”
Hoa Thanh Nguyệt thấy khuôn mặt anh dưới mái tóc rối thì ngao một tiếng mang theo mừng rỡ như điên.
Cô vội kéo cái mặt của anh qua mà hôn lia lịa.
“Chó yêu!!”
Diệp Nhượng: “A?!”
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh biến thành anh chàng siêu cấp đẹp trai rồi!”
Diệp Nhượng chỉ nghe được một chữ chó là đã thấy một lời khó nói hết: “…… Không phải là con chó yêu chứ?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Nhưng sao tóc anh vẫn đen nhỉ?”
Vừa dứt lời Diệp Nhượng đã lập tức mọc ra một mái tóc bạc.
Anh: “…… Anh có thể thấy được cảnh ấy từ kính xe.”
Tai anh nhọn ra, mặt cũng không hiểu sao lại thêm vài vệt đỏ, giữa mày thêm một hình trăng non màu tím, và quan trọng nhất là…… một mái tóc dài màu bạc.
Diệp Nhượng: “…… Đã thỏa mãn tâm nguyện của em chưa?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh chờ em đi cửa hàng quần áo hoạt hình mua cho anh quần áo phù hợp nhé!”
Nam thần đẹp trai ngồi ở ghế sau thế là Hoa Thanh Nguyệt như được tiêm máu gà mà nhấn chân ga nhảy tới cửa hàng quần áo hoạt hình lớn nhất trong thành phố.
Không lâu sau cô ôm một bộ quần áo mới tinh tới độ phản quang đi tới.
“Anh thay đi!”
Diệp Nhượng vốn định cự tuyệt nhưng thấy đôi mắt sáng quắc của cô là anh cũng như bị tiêm máu gà luôn: “Được!”
Thế mới nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Trong lúc Hoa Thanh Nguyệt hát bài đón dâu thì Diệp Nhượng vẫn đang thay quần áo.
Sau khi Hoa Tê Vân lên xe là lập tức quay đầu và ngây ra.
“…… Này lại là yêu quái gì đây?”
Diệp Nhượng lập tức ngẩng đầu nói: “Chả giống bức ảnh anh gửi gì cả.”
Hoa Tê Vân: “Cậu đang trách tôi à?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Cái gì? Cái gì không giống nhau?”
Hoa Tê Vân chỉ vào Diệp Nhượng: “Đây là cái thứ em thích hồi nhỏ hả?”
“Đúng vậy! Mối tình đầu.” Hoa Thanh Nguyệt điên cuồng gật đầu trả lời.
Hoa Tê Vân ngây người: “Nhưng đây đâu phải Inuyasha?”
“Đây là anh của Inuyasha! Inuyasha là chó em, đây là chó anh!”
Diệp Nhượng dừng lại: “……”
Khác nhau chỗ nào, đều là chó mà!
Hoa Thanh Nguyệt: “Sao nào, đẹp trai không? Nhìn thấy người thật đúng là mê không lối thoát!”
Hoa Tê Vân chống cằm tìm tòi nghiên cứu nhìn Diệp Nhượng vẫn đang phấn đấu với đai lưng và hỏi: “Con chó yêu này nguyên hình là chủng loại gì đó?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Chó Shiba lông trắng.”
Diệp Nhượng lại ngừng động tác.
“Anh có cảm giác mình bị mạo phạm.” Chó shiba lông trắng họ Diệp lập tức tố cáo.
Hoa Thanh Nguyệt cố gắng khen ngợi hình tượng mới của Diệp Nhượng với ý đồ thuyết phục Hoa Tê Vân chấp nhận.
Hoa Tê Vân: “Ừ, khá tốt, em nhìn cậu ta đi, lúc không phải người quả thực hơi giống một thành viên của Thương tộc.”
Diệp Nhượng: “Chừng nào anh mới thôi cong vẹo châm chọc tôi vậy anh hai?”
Hoa Tê Vân buông tay và ghét bỏ nói: “Nói bừa, đừng có nhận người thân linh tinh.
Hiện tại cậu là một con chó thành tinh nên tôi không dám làm anh cậu đâu.
Lúc làm người cũng đâu có thấy cậu gọi, sao thành chó lại gọi lung tung là sao?”
Diệp Nhượng: “……”
Thôi vậy, anh vĩnh viễn không cãi lại người nhà họ Hoa.
Cái họ Diệp của anh đối mặt với họ Hoa thì phải