Hứa Dữu không nghĩ tới ngày đó Trình Uyên thuận miệng nói đi gặp bạn cô lại đến nhanh như vậy.
Ngày thứ hai, Trình Uyên liền vẻ mặt lạnh nhạt đưa ra yêu cầu muốn cô dẫn anh đi gặp bạn của cô.
Hứa Dữu đột nhiên liền lo lắng, tính ra bây giờ cô có cảm giác quan hệ giữa mình cùng Trình Uyên không khác gì bạn cùng nhà.
Nơi hẹn gặp còn là ở Tây Hải Vân Thượng.
Lúc Hứa Dữu kể với Từ Nhã Bạch cô ấy còn kích động đến nỗi không nói nên lời, “Ông xã của cậu đúng là tâm lý mà! Còn chủ động muốn gặp bạn thân của vợ nữa chứ, cộng thêm điểm cộng thêm điểm.”
Tuy Hứa Dữu biết hai người đang gọi điện thoại, Từ Nhã Bạch cũng không nhìn thấy mặt cô, nhưng cô vẫn không nhịn được ngượng ngùng.
Đặc biệt là lúc Từ Nhã Bạch nhắc tới bốn chữ “Ông xã của cậu”, Hứa Dữu cảm thấy may mắn Trình Uyên hiện tại không có ở đây.
Cuối cùng quyết định hẹn gặp buổi tối thứ sáu.
Có thể là bởi vì hai người đi ăn cơm cùng cô đều là hai người quen thuộc, cho nên cô cũng không khẩn trương lắm.
Từ Nhã Bạch: “Trình Uyên, cậu còn nhớ tôi không?”
Trình Uyên gật đầu: “Đương nhiên là nhớ.”
Vừa ngồi xuống, Từ Nhã Bạch liền hỏi vấn đề này, không ai chú ý tới ngón tay Hứa Dữu hơi run.
Hứa Dữu lại một lần cảm thán thế giới này là tràn ngập hí kịch tính, tại sao Trình Uyên lại kết hôn với một người bạn học mà anh không có ấn tượng chứ.
Trình Uyên ga lăng rót rượu cho hai ngừoi, sau đó lại thực săn sóc gắp đồ ăn cho Hứa Dữu, Hứa Dữu cả quá trình đều nhìn theo động tác của anh, trong lòng có một loại cảm giác kỳ kỳ, Hứa Dữu biết là Trình Uyên đang giả bộ trước mặt Từ Nhã Bạch, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp.
Tiếng đàn violon du dương, chút lo lắng trong lòng Hứa Dữu đều tiêu tan theo tiếng đàn.
Ánh đèn màu vàng ấm phảng phất làm cho cả người Trình Uyên thêm nhu hòa, anh không nói gì nhưng từ động tác của anh liền cho người ta cảm giác ấm áp.
Từ Nhã Bạch uống một ngụm rượu vang đỏ, nhàn nhạt nói: “Không nghĩ tới ngoại trừ buổi hợp lớp chúng ta còn có cơ hội ăn chung với nhau.”
Ánh mắt Từ Nhã Bạch đảo qua đảo lại nhìn hai người ngồi đối diện, sau khi Từ Nhã Bạch biết bạn tốt cùng Trình Uyên kết hôn suy nghĩ đầu tiên chính là thật tốt quá, Hứa Dữu yêu thầm trở thành sự thật, nhớ mãi không quên tất có kết quả.
Cảm giác thứ hai chính là lo lắng Trình Uyên sẽ không đối xử tốt với Hứa Dữu, yêu là một chuyện, cuộc sống lại là một chuyện khác.
Cô ấy không cách nào tưởng tượng Hứa Dữu cùng Trình Uyên ở chung như thế nào.
ấn tượng của cô ấy đối với Trình Uyên chỉ dừng lại ở học kỳ năm anh xuất ngoại, Trình Uyên là nhân vật nổi danh khắp trường học, không vì cái gì khác chỉ bằng gương mặt kia thôi.
Mỗi ngày người tỏ tình với anh nối liền không dứt, nhưng cố tình là đương sự đi học ngủ, tan học cũng đang ngủ, phảng phất vĩnh viễn đều ngủ không đủ.
Những nữ sinh tới tỏ tình tự nhiên là bị làm lơ.
Lời đồn đãi về anh cũng là hoa hoè loè loẹt, đánh nhau hút thuốc uống rượu cái gì cũng có.
Nhưng riêng vị trí bạn gái vẫn trống không.
“Chỉ có thể nói có duyên.”
Trình Uyên biểu tình nhàn nhạt.
Hứa Dữu ngượng ngập nói: “Tớ đi toilet một lát.”
Hai ngày nay không biết Trình Uyên phát điên cái gì, mua một lúc ba thùng nước ép bưởi, Hứa Dữu lười ra cửa, đồ uống cô thích cũng chưa kịp mua liền tạm chấp nhận uống nước ép bưởi cùng Trình Uyên.
Vừa rồi trước khi ra ngoài còn uống hai ly.
Trình Uyên quay đầu hỏi: “Muốn anh đi với em không?”
Hứa Dữu vừa nghe lời này trên mặt liền bò lên rặng mây đỏ.
Bạn tốt Từ Nhã Bạch của cô còn đang ở đây đó, sao anh lại không biết mắc cỡ nói ra câu như vậy?
Hứa Dữu lắc đầu từ chối: “Em đi một mình được, em cũng sẽ không lạc đường.”
Từ Nhã Bạch nghe hai vợ chồng đối thoại, cảm thấy mình chính là một cái bóng đèn công suất lớn, cô ấy đành phải cúi đầu gắp đồ ăn.
“Từ Nhã Bạch, tôi có chuyện này muốn hỏi cậu.”
Hứa Dữu mới vừa ra khỏi phòng, Từ Nhã Bạch liền nghe thấy Trình Uyên nói chuyện với mình, giọng anh không còn ôn nhu như vừa rồi nói chuyện với Hứa Dữu mà là biểu tình nhàn nhạt, nói chuyện cũng không mang theo một tia cảm tình, giống một người máy không có cảm tình.
“Cậu hỏi đi.”
Từ Nhã Bạch không khỏi dừng đũa, trong lòng còn nghĩ anh thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật bánh.
Thật ra Từ Nhã Bạch cũng có chuyện muốn hỏi Trình Uyên, chỉ là vừa rồi ngại bạn tốt Hứa Dữu còn ở đây, hỏi luôn thì không tốt lắm.
Không ngờ Trình Uyên cũng có chuyện muốn hỏi cô ấy.
“Cậu biết… Hứa Dữu đang uống thuốc không?”
Trình Uyên bất động thanh sắc nắm chặt chén rượu, ngón tay trở nên trắng bệch.
“Cái gì…?”
Biểu tình trên mặt Từ Nhã Bạch đã nói lên tất cả.
Cô ấy không biết.
Từ Nhã Bạch lẩm bẩm: “Cậu ấy uống thuốc gì? Nhưng không phải chứng sợ hãi giao tiếp của cậu ấy đã tốt hơn rồi sao?”
“Đã tốt hơn?”
Trình Uyên lặp lại ba chữ này, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có mưa nhỏ, tí tách từng hạt không ngừng, trận mưa này làm cho mùa hạ nóng bức bớt nóng đi vài độ.
Là chuyện tốt.
Trình Uyên có cảm giác như từng hạt mưa đang rơi vào vết thương, mỗi một lần cũng không phải rất đau, nhưng một lần lại một lần, từ từ tích lũy cũng là đau, giống như người ta nói, dao cùn cắt thịt mới đau nhất.
Nhưng cho dù Hứa Dữu không muốn thẳng thắn với anh anh cũng đã biết, có thể biết chính là chuyện tốt.
Ít nhất không phải chẳng hay biết gì, anh nhớ mình từng ngây ngốc đi mua kiwi cùng chuối trái cây linh tinh muốn bổ sung vitamin C cho cô, muốn quan tâm cô, muốn đối xử tốt với cô nhưng đều không đúng chỗ.
Từ Nhã Bạch gật đầu: “Tôi có quen bác sĩ của Tiểu Dữu, gia đình bác sĩ Chu nhiều thế hệ đều là bác sĩ, anh ấy là tiến sĩ trẻ du học từ nước Y về, y thuật rất giỏi.”
“Vậy thuốc này là bác sĩ đó cho sao?”
Từ Nhã Bạch do dự, bởi vì cô ấy cũng không dám khẳng định, “Khoảng thời gian này tôi khá bận, nhưng mà mấy tháng trước tôi còn hỏi thăm qua bác sĩ Chu, bác sĩ nói tình huống của Tiểu Dữu tốt hơn rất nhiều rồi, đợt trị liệu cũng đã kết thúc, để cậu ấy hai tháng tới tái khám một lần là được.”
Từ Nhã Bạch nghĩ nghĩ rồi đột nhiên nói: “Không đúng, Tiểu Dữu không có uống thuốc hỗ trợ trị liệu.”
Từ Nhã Bạch cảm giác đầu óc mình có hơi choáng váng, cũng không biết là do tâm lý hay là do vừa rồi uống rượu vang nữa.
“Cậu nói tiếp đi.”
Trình Uyên vẫn lạnh nhạt như cũ, trên mặt không có biểu tình làm người ta chẳng phân biệt anh đang vui hay buồn.
“Bác sĩ Chu nói, tuy rằng bệnh của Hứa Dữu rất nghiêm trọng, nhưng nếu chưa tới mức cần dùng tới thuốc thì nên hạn chế dùng thuốc, anh ấy sợ uống nhiều sẽ ỷ lại……”
Cửa bị đẩy mở, Từ Nhã Bạch đang nói giữa chùng cũng im bặt.
Hứa Dữu đã rửa mặt, trên trán trên lông mi vẫn còn dính hơi nước, nhìn cô như vậy gương mặt càng có cảm giác trong trắng lộ hồng, giống như sương sớm tháng ba, sạch sẽ lại mê người.
Ánh mắt Trình Uyên nhàn