“Xin hỏi bác sĩ Chu Cánh Tư có ở đây không?”
Buổi chiều này nữ hộ sĩ nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú tới hỏi thăm.
Sơ mi trắng đơn giản nhưng mặc trên người anh lại tỏa ra một thân khí chất, cô lập tức bày ra tư thế chuyên nghiệp nhất.
“Xin hỏi anh có hẹn trước không?”
Trình Uyên khẽ cau mày: “Không có.”
“Vậy……” Nữ hộ sĩ mặt lộ vẻ khó xử.
Trình Uyên bổ sung một câu: “Tôi là chồng Hứa Dữu, có chút việc muốn tìm bác sĩ Chu hỏi thăm.”
Tiểu hộ sĩ nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh thêm mấy lần, “Hóa ra chị Hứa Dữu đã kết hôn rồi à, chúng tôi cũng không biết.”
“Có chuyện gì thế?”
Nữ hộ sĩ nhìn thấy Chu Cánh Tư tựa như được đại xá, vội vàng nói: “Bác sĩ Chu, người nhà Hứa Dữu muốn gặp anh.”
Chu Cánh Tư nghe vậy dừng bước chân: “Người nhà…?”
Đúng lúc Trình Uyên quay đầu nhìn sang, tầm mắt hai người chạm nhau.
“Anh đi theo tôi.”
Trình Uyên gật đầu: “Cảm ơn.”
Khắp nơi đều là mùi nước sát làm cho Trình Uyên sinh bực bội.
“Mời ngồi.” Chu Cánh Tư lại hỏi, “Anh có quan hệ gì với Hứa Dữu?”
“Cô ấy là vợ tôi.”
Động tác lật bệnh án của Chu Cánh Tư dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, thật ra trước khi hỏi Trình Uyên anh ấy đã nghĩ tới đáp án này.
“Hôm nay tôi tới đây là muốn biết bệnh tình của cô ấy.”
Chu Cánh Tư không vội vã trả lời Trình Uyên, mà hỏi tới vấn đề khác: “Hôm nay anh tới đây Hứa Dữu có biết không?”
“Cái này có liên quan gì sao?”
Chu Cánh Tư gật đầu.
“Lúc Hứa Dữu trị liệu ở đây tôi từng nghe một ít thông tin về gia đình của cô ấy, lúc cô ấy điền thông tin cũng viết mình chưa lập gia đình, cho dù đã kết hôn rồi thì đối với vấn đề bệnh tình của cô ấy thì cô ấy cũng có riêng tư, chưa được cô ấy cho phép tôi sẽ không tiết lộ bất cứ vấn đề nào liên quan tới bệnh tình.”
Trình Uyên ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, cúi đầu không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
“Hơn nữa anh nói anh là chồng của Hứa Dữu, tôi có quyền không tin lời nói từ một phía của anh?”
Trình Uyên từ trong túi móc ra giấu hôn thú màu đỏ.
Chu Cánh Tư nhìn thấy quyển sổ nhỏ này ngược lại cười, “Được rồi, cho dù anh thật sự là chồng của Hứa Dữu tôi cũng có quyền không nói với anh.
Trình Uyên hơi bực bội, “Không nói thì thôi, tôi tới đây chỉ để xác nhận bên chỗ các anh có kê thuốc cho cô ấy uống hay không thôi?”
Chu Cánh Tư nghi hoặc: “Thuốc? Thuốc gì, chỗ chúng tôi chưa từng kê thuốc cho bệnh nhân.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
“Chờ đã.” Chu Cánh Tư gọi Trình Uyên lại, “Tôi nghĩ sau này loại chuyện như vậy anh vẫn nên thương lượng trước với Hứa Dữu rồi hãy tới đây, tính tình Hứa Dữu anh cũng biết đấy, cô ấy không muốn chia sẻ với người khác những chuyện này, anh muốn lấy thông tin từ chỗ tôi cũng vô dụng.”
Chu Cánh Tư nhớ tới lần trước lúc Hứa Dữu tới tái khám có nhắc tới đối tượng thầm mến, anh ấy nhoẻn miệng cười với Trình Uyên, “Anh còn phải đi một đoạn đường rất dài.”
_
【 hôm nay phải tăng ca, về trễ một chút.
】
Trình Uyên nhìn chằm chằm tin nhắn Wechat anh gửi cho Hứa Dữu, tin nhắn này anh đã gửi cho cô hai tiếng trước.
Bình thường anh gửi WeChat cho Hứa Dữu, Hứa Dữu không đến mười phút sẽ trả lời lại, nhưng mà hôm nay đã qua hai tiếng rồi mà cô còn chưa trả lời anh.
Không biết có phải là do Hứa Dữu chưa trả lời anh hay không mà anh luôn cảm thấy kỳ quái.
Buổi chiều 6 giờ rưỡi, sau một ngày nắng gắt cuối cùng mặt trời cũng lặn, Trình Uyên đi ra khỏi phòng khám.
Trình Uyên lên xe, rốt cuộc phát hiện chỗ nào kỳ quái.
Buổi chiều mỗi ngày Hứa Dữu đều sẽ gửi WeChat hỏi hắn anh tối nay muốn ăn gì?
Nhưng mà hôm nay không có.
Trình Uyên gọi điện thoại cho Hứa Dữu, không có ai bắt máy.
【hôm nay tôi muốn ăn cà tím, tôi mang về cho em nhé? 】
Tuy rằng Hứa Dữu không trả lời nhưng anh vẫn muốn nhắn thử.
Hôm nay Trình Uyên hơi bận, buổi chiều lại ra ngoài nên quên sạt điện thoại, anh còn muốn gọi lại cho Hứa Dữu, không nghĩ tới đúng lúc này di động anh báo hết pin, trực tiếp tắt nguồn.
Trình Uyên mới cắm lên xe cắm sạc, mới sạc nên chưa mở lên đượ, nhưng mà hiện tại chuyện quan trọng nhất là nhanh chóng trở về.
Đại khái là trời không chiều lòng người, thời gian này đúng lúc giờ cao điểm tan tầm.
Chung quanh phát ra tiếng kèn xe chói tai, mặt trời giống như cũng sợ ồn ào dần dần nhích về phía tây.
Di động đã khởi động lại được rồi, nhưng bên Hứa Dữu vẫn không có bất cứ tin tức gì.
Vừa lúc gặp đèn đỏ, Trình Uyên không nhìn di động, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước.
Không lẽ nào là cô đi làm?
Nhưng chứng khủng hoảng xã hội cô hẳn là sẽ không thích ra ngoài gặp người khác, ở chung lâu với cô mới phát hiện cô sẽ không chủ động nói chuyện với người khác, lời xã giao cũng cơ hồ không có.
Trình Uyên càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhịn không được tốc độ lái xe nhanh hơn, chỉ là lúc anh đến dưới lầu đã 7 giờ 10 phút.
Trời tối, cho dù là thành thị nghèo túng bên cạnh quảng trường từng nhà cũng lên đèn, Trình Uyên ngẩng đầu nhìn, căn phòng nhỏ ở lầu 3 thuộc về anh cùng Hứa Dữu vẫn tối đen một mảnh.
Trái tim anh lại đau nhói lên.
Trình Uyên không muốn suy nghĩ, bước chân lại nhanh hơn.
Bóng đèn rên hành lang lâu năm chưa được tu sửa đã bãi công, Trình Uyên nương ánh trăng quạnh quẽ mở cửa ra.
Cửa vừa mở, trong nhà vẫn là hương vị quen thuộc.
Trình Uyên thở dài nhẹ nhõm một hơi đóng cửa lại, ánh sáng chung quanh cũng bị nhốt ngoài cửa.
Trình Uyên một bên bật đèn, một bên nhẹ giọng gọi cô.
Anh không hề phát hiện trong giọng nói của mình còn mang theo run rẩy.
Phòng ở rất nhỏ, cơ hồ quét mắt một cái là có thể nhìn thấy hết mọi ngóc ngách trong phòng, Trình Uyên hai ba bước liền đi đến trước cửa phòng Hứa Dữu, anh nhẹ nhàng gõ cửa.
Hai ba tiếng trong phòng vẫn không có động tĩnh, anh không còn kiên nhẫn trực tiếp đẩy cửa vào.
Trình Uyên nương ánh sáng mỏng manh nhìn thấy được bóng dáng cuộn tròn trên giường, ma xui quỷ khiến anh đi tới thử nghe nhịp thở của cô.
Căng thẳng trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống.
Anh cảm thấy mình điên rồi, vừa rồi lúc mở cửa trong đầu anh tất cả đều là nội dung phim lúc còn nhỏ anh cùng mẹ xem phim thần tượng.
Nữ chính biến thành bướm bay đi.
Cúng may cô không có bay đi.
“Hứa Dữu.”
Trình Uyên lại gọi thêm một tiếng, Hứa Dữu cũng không có đáp lời, nhưng cô khẽ ưm một tiếng.
“Ưm……”
Hứa Dữu vừa mở mắt đã thấy anh, lập tức hô to: “Sao anh vào đây?”
Trong phòng không bật đèn, Hứa Dữu thực may mắn, Trình Uyên nhìn không nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của cô.
Trình Uyên biểu tình lãnh khốc: “Tôi vào xem em còn sống hay không.”
Hứa Dữu: