Đương nhiên Nhan An An là cùng với Giang Đại đến khai trương Nông Gia Nhạc của Tả Nhiên, nhờ đến Nông Gia Nhạc các cô một lần nữa nhận thược được.
Đây cũng quá xa hoa rồi, khu nghỉ dưỡng Nông Gia Nhạc so với biệt thự cũng không khác nhau là mấy, không biết phải là một gia đình như thế nào mới có thể mở được một nơi như Nông Gia Nhạc.
Quả nhiên có tiền thì có thể làm được.
“An An, cậu nói xem rốt cuộc Tả gia có bao nhiêu tiền, mới có thể chịu được cách làm như này của Tả Nhiên, không sợ anh ta làm phá sản sao?”
“Mình không biết, đừng hỏi mình.”
Tuy rằng bối cảnh Nhan gia cũng không tồi, nhưng từ lúc Nhan An An bắt đầu học đại học cô luôn cố gắng dành được học bổng tự lo cho mình.
Tả Nhiên đi đến chỗ hai người, “Chị dâu nhỏ, sao chị lại nhìn em như vậy, lại đang nói xấu em sao?”
Giang Đại hỏi anh: “Anh như thế nào lại biết chúng tôi đang nói xấu anh?”
Tả Nhiên cười ha ha, “Tất cả biểu tình cũng đã biểu hiện hết ở trên mặt, từ nhỏ đến lớn, có vẻ mặt nào mà tôi chưa thấy qua đâu.”
Giang Đại, Nhan An An: “...”
Quả nhiên từ nhỏ đã luôn làm bậy!
Có điều Nông Gia Nhạc thực sự là hoàn hảo, Nhan An An cùng Giang Đại nhìn ngắm nãy giờ cũng không biết mệt mỏi là gì.
Hai người đi lên ban công yên lặng nhìn ngắm cảnh vật, ai cũng không muốn phá hư không khí tốt đẹp này.
Buổi tối, Nhan An An cùng Giang Đại xem dê nướng nguyên con, đợi đến khi dê được nướng chín, Giang Đại đi gọi bọn họ đến đây ăn.
Giang Đại đang muốn đi vào, liền nghe thấy Tư Hành mở miệng nói: “Cậu vẫn không bỏ xuống được chuyện năm đó với Tống Giản sao? Giang Đại khá tốt, tính tình đơn thuần, thích hợp với cậu.”
Hiếm khi thấy sắc mặt trầm trọng của Hàn Triết, tựa hồ như đang trốn tránh vấn đề này.
Tư Hành khuyên anh: “Hàn Triết, cậu không thể vẫn luôn sống trong quá khứ như vậy.”
Hàn Triết vẫn luôn ngậm miệng không nói, thẳng đến khi Tư Hành đột nhiên kêu một tiếng: “Giang Đại.”
Anh lúc này mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Giang Đại một cái, Giang Đại đang chìm đắm trong suy nghĩ rối bời, nhìn thấy Tư Hành kêu mình, cô xấu hổ mà cười cười, giọng nói phát run: “Nướng…, thịt dê nướng đã chín, tôi tới…., tới kêu mọi người một tiếng.”
Giang Đại kiệt lực mà nhẫn nại, nhưng một cô gái nhỏ tâm tư đơn giản dễ đoán hơn nữa không chế cũng không được, nước mắt lập tức từ khóe mi tràn ra.
Trường hợp này quá xấu hổ, Giang Đại khóc lóc chạy ra ngoài.
“Còn không đuổi theo.” Tư Hành nhìn về phía Hàn Triết.
Hàn Triết đứng yên vài giây, rồi cũng phát giác mà đuổi theo.
Nhan An An đợi mãi không thấy ai, cố ý đi đến đây tìm bọn họ, kết quả nhìn thấy Giang Đại khóc lóc chạy ra ngoài.
“Đây là làm sao vậy?” Cô nghi hoặc mà nhìn Tư Hành.
Tư Hành ôm ôm cô, “Không có việc gì, chính bọn họ sẽ giải quyết tốt.”
Giang Đại chạy đến một chỗ không có ai, trên đường chỉ có mấy cây đen lẻ loi, bóng người yểu điệu, cô ủy khuất mà ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối của chính mình khóc nấc lên.
Nghe được phía sau có động tĩnh, cô dùng sức lau nước mắt.
Hàn Triết đứng yên ở phía sau cô, thân hình thẳng đứng,