Lúc này bên trong thang máy toàn là người, cô đi vào liền bị dồn vào góc tường oi bức, khiến cô càng thêm khó chịu.
Thời điểm ra bên ngoài, ai ai cũng mang dáng vẻ vội vàng.
Trên gương mặt biểu tình căng chặt, thần sắc ai cũng nghiêm trọng.
Lúc đi đến khoa phụ sản, cô nhìn thấy được một người đàn ông vì quá vui mừng mà bật khóc, anh ta ôm lấy người vợ của mình, giống như một đứa trẻ vui mừng nói: “Anh làm ba rồi làm ba rồi, lão bà, chúng ta có con rồi.”
Nhan An An đi ngang qua hai người bọn họ, không khỏi nhìn nhiều thêm hai cái.Cô sờ sờ bụng của chính mình, cũng không biết nơi này có đang chưa một sinh mệnh nhỏ nào hay không.
Sau nhiều thời gian kiên nhẫn xếp hàng, cuối cùng cô cũng nghe được hộ sĩ gọi tên mình: “Nhan An An, Nhan An An có ở đây không ạ?”
Nhan An An đứng dậy, cười nói: “Tôi ở đây.”
Cô đi vô đơn giản kiểm tra một chút, lúc sau bác sĩ kêu cô đi xét nghiệm một chút.
Nhan An An được dân đến văn phòng xét nghiệm, hộ sĩ đưa cho cô một cái ly nhỏ.
Nhan An An đi toilet một chuyến, sau đó đem cái ly nhỏ trên tay cho hộ sĩ.
Hộ sĩ kêu cô ở ngoài chờ, nửa giờ trôi qua, hộ sĩ lại kêu cô đi vào.
Bác sĩ nói cho cô: “Nhan tiểu thư, chúc mừng cô đã mang thai được hai tháng.”
Nghe được tin này, Nhan An An cũng đã quên mất chính mình đã đi ra khỏi bệnh viện như thế nào, chỉ cảm thấy mỗi bước chân đều bay bổng, hết thực cảm giác từ nãy đều giờ chỉ là ảo giác không có chút nào là chân thực.
Cô không hề chuẩn bị tâm lý nào cho tình huống này, đột nhiên lại có người với cô rằng, cô mang thai.
Thời điểm Nhan An An trở lại phòng vẽ, Lâm Khả cùng Đoạn Tuyết thấy sắc mặt cô trắng bệch, khẩn trương mà hỏi: “Chị An An, thế nào rồi ạ?”
Nhan An An im lặng cả nửa ngày, mới trả lời: “Chị mang thai.”
Tiếp theo Đoạn Tuyết cùng Lâm Khả liên “A” vài phút, hai người thét tới mức chủ của mấy cửa hàng cách vách cũng chạy lại đây hỏi hai cô có phải gặp chuyện gì hay không.
Lâm Khả vội vàng xua xau tay, xin lỗi mà cùng người ta nói: “Không có việc gì ạ.”
Đoạn Tuyết cố gắng kìm nén tâm trạng kích động mà nói: “Chị An An, chuyện vui như vậy, như thế nào mặt chị lại buồn như vậy.
Bọn em đều bị dọa sợ muốn chết luôn rồi này.”
Lòng bàn tay Nhan An An vẫn còn lạnh ngắt, trên đường trở về vẫn luôn đổ môi lạnh.
Qua một hồi lâu, cô mới lấy lại được phản ứng của bản thân.
“Chị An An, chuyện lớn như vậy, chị có muốn gọi một cuộc điện thoại nói cho giáo sư Tư biết hay không?”
Nhan an An gật gật đầu, hình như là cũng muốn nói cho Tư Hành nghe một chút.
Nhưng cụ thể phải nói như thế nào, cô còn phải suy nghĩ lại mới được.
Cô một mình đi đến phòng ngủ, đem cửa khóa trái.
Cô còn có thể cảm nhận được trái tim của chính mình đang không ngừng đập bùm bùm, không biết việc này nên nói từ đầu, Tư Hành nghe xong có phải sẽ rất kích động hay không?”
Tư Hành đang ở bên ngoài ăn cơm cùng với đối tác, nhìn thấy là An An gọi tới, anh đứng dậy nói: “Ngại quá, phu nhân tìm tôi, tôi đi