Tư Hành đợi vài tiếng đồng hồ, chờ đến khi cô tỉnh lại, cùng cô nói một vài câu, rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa liền ngủ mất.
Cùng ngày, cha mẹ Tư Hành cùng cha mẹ Nhan An An đều đến đây, mẹ Tư nghe nói cô mang thai liền cố ý chạy đến đây.
Trong phòng khách cũng chỉ thấy có mỗi Nhan An An, mẹ Tư hỏi: “Tên nhóc Tư Hành đâu? Như thế nào lại để con một mình như này, cũng không biết mà chăm sóc con.”
Nhan An An giải thích: “Tối hôm qua anh gấp gáp suốt đêm trở về, lúc này vẫn còn đang ngủ.”
Mẹ Tư lúc này mới không có nhiều lời nữa, chạy nhanh lôi kéo Nhan An An ngồi xuống.
Nhan Tiềm cùng Sầm Bọi nhìn thấy Tư gia đối xử với con gái của mình tốt như vậy, giống như con gái ruột của mình, cũng không nhiều lời, thật sự cảm thấy rất cảm động.
Tư Hành ngủ đến buổi chiều mới tỉnh lại, thời điểm xuống lầu hắt xì vài cái.
Anh vừa đi đến muốn ngồi xuống bên cạnh Nhan An An, vừa muốn ngồi xuống đã bị mẹ Tư cản lại.
“Tiểu tứ con sinh bệnh, cách xa An An một chút.”
Tư Hành liền đứng yên tại chỗ, tiến cũng không được lùi cũng không xong, cha tư cũng nói: “ An An hiện tại đang mang thai, con khắc chế một chút.”
Sau đó Tư Hành cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi đến sô pha ngồi, nhìn thấy cha mẹ ở gần An An hỏi thăm ân cần, mà anh chỉ có thể ngồi ở một bên, nhìn qua đặc biệt đáng thương.
Buổi tối, mẹ Tư cùng cha Tư cũng không cho phép Tư Hành cùng An An ngủ cùng nhau, đem anh đến phòng cho khách ngủ.
Lúc đến 12 giờ đêm, Nhan An An lén trộm đi đến phòng Tư Hành.
Tư Hành nghe được tiếng gõ cửa, đoán được là cô, lập tức đứng dậy mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Nhan An An lập tức chui vào trong lồng ngực anh.
Cô ở trong ngực anh cọ tới cọ lơn, cuối cùng nhỏ giọng nói nhỏ: “Em muốn ngủ cùng anh.”
Tư Hành sắc mặt rung động, anh cũng muốn, nhưng là không thể.
“Ngoan, chính mình ngủ cho tốt, chờ anh hết cảm mạo liền bồi em.”
Nhan An An làm nũng: “Chỉ là hắt xì vài cái mà thôi, cũng không nhất định là bị cảm.
Ngày thường thân thể anh cũng vô cùng tốt, sao thể dễ dàng bị cảm được.”
Dù sao cũng không nghĩ đến việc rời đi, thật vất vả chờ đến này anh trở lại, còn không thể cùng nhau ngủ, như vậy quá thảm.
Tư Hành kiên nhẫn dỗ dành cô: “Ngoan, em tự mình ngủ có được không?”
Bởi vì Tư Hành cứ khăng khăng, Nhan An An cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, rầu rĩ không vui mà trở về phòng của chính mình.
Cha mẹ Tư càng nghiêm khắc, hoàn toàn không cho anh tới gần An An, thậm chí còn nhẫn tâm đuổi con trai ra khỏi cửa.
Nhan An An ở một bên nhìn, vừa đau lòng lại buồn cười.
Tư Hành cũng cố gắng khắc chế bản thân ăn uống, nhưng phát hiện về sau bệnh tình ngày càng nặng, liền giao phó cô cho cha mẹ Tư chăm sóc,còn chính mình chạy đến nhà Tả Nhiên ở.
Lại một tuần trôi qua, sau khi hoàn toàn hết bệnh, cha mẹ Tư mới cho anh trở về.
Nhìn thấy Nhan An An, Tư Hành liền ôm chặt lấy cô, giống như tìm lại được bảo vật đánh mất đã lâu của bản thân.
Nhan An an thấy anh đáng thương như vậy, liền ngoan ngoãn để cho anh ôm.
Tư Hành sờ sờ con trai độc nhất của mình, ánh mắt ôn nhu trìu mến, lần đầu tiên Nhan An An cảm nhận được ánh mắt như vậy của Tư Hành, trong lòng cảm động không thôi.
Nhan An An phát hiện từ sau khi mang thai, cảm xúc của chính mình trở nên ngàng càng mẫn cảm, chỉ cần một việc nhỏ cũng sẽ khiến cô thấy cảm động muốn khóc.
Giống như lần trược đi đến phòng vẽ tranh dạy học, cậu nhóc Hướng Khai biết cô thật sự mang thai liền nói: “An An lão sư, chờ cô sinh ra một em gái, em nhất định sẽ đối với em ấy đặc biệt tốt, đem tất cả những món đồ mà em có cho em ấy, lại sẽ bảo vệ em gái, không cho em ấy chịu một chút khi dễ nào.”
Nhan An An cố ý hỏi cậu nhóc: “Nếu là một em trai không phải em gái thì sao?”
Hướng Khai nói: “Chỉ cần là đứa trẻ do An An lão sư sinh ra, mặc kệ là