Lúc sau từ phòng bệnh đi ra, Tư Hành lại đến chỗ bác sĩ chủ trì thực hiện ca phẫu thuật của Nhan Tiềm, để xác nhận lại tất cả vấn đề về cuộc giải phẫu, rồi sau đó kể lại cho Nhan An An nghe một lần nữa rằng cũng không có vấn đề gì quá nguy hiểm.
Thời điểm ra ngoài bệnh viện, Nhan An An lại chủ động nắm lấy tay anh dắt đi.
“Hôm nay như thế nào lại chủ động như vậy?” Anh hỏi.
Ngày thường đều là anh chủ động nắm lấy tay cô dắt đi, nào có giống như bây giờ chủ động một cách lạ thường.
“Em trước kia không chủ động sao?”
Tư Hành lại hỏi, “Em nói xem?”
Nhan An An cười mỉm, “Vậy từ đây về sau em sẽ chủ động nhiều một chút.”
Cô rất muốn cùng Tư Hành nói một tiếng cảm ơn, cảm ơn anh giúp cô về tất cả mọi việc, giúp cô giảm bớt sự áy náy, cũng không bao giờ khiến cô có cảm giác không được tự nhiên.
Tư Hành giống như một sức mạnh siêu nhiên nào đó lôi kéo cô từ trong sự cố chấp của bản thân kéo đến ra bên ngoài thực tại.
Nói ra lại giống như cảm thấy quá mức khách khí, Nhan An An nghĩ thầm vẫn là về sau chủ động bồi thường cho anh thật tốt.
Về đến nhà, hai người đơn giản cùng nhau ăn một bữa cơm rồi trở về phòng ngủ.
Nhan An An vốn định đêm nay chủ động một chút, ai biết Tư Hành liền đã bắt đầu tăng ca, một lần tăng ca liền đến 12 giờ.
Hai con mắt cô đều đã sắp không chốn chịu được, nhưng lại không dám chạy tới quấy rầy anh, sợ chậm trễ công việc của Tư Hành.
Thẳng đến lúc Tư Hành tay chân nhẹ nhàng bước vào, phát hiện cô còn chưa ngủ, anh đi đến trên giường, đem cô ôm vào trong ngực.
“Như thế nào còn chưa ngủ? Này thường không phải chưa đến 12 giờ đã ngủ rồi sao?”
Nhan An An thuận tiện nói một cái cớ, “Anh không ở đây, em ngủ không được nha.”
Cô mới không phải là không ngủ được, cô đều đã buồn ngủ đến chết, nhưng nghĩ đến ngày mai anh đi công tác, đã vậy liền đi công tác tận một tuần, cô liền không muốn ngủ sớm, muốn cùng anh trải qua buổi tối ngày hôm nay.
“Ngoan, em ngủ trước đi, anh đi vào tắm rửa.”
“Không ngủ, em đợi anh.”
Nhan An An cố chấp mà nhìn anh, Tư Hành bất đắc dĩ, đành phải từ bỏ chiều theo cô.
Vì thế lại giống như mọi hôm, tắm thật mau rồi đi ra.
Nhan An An hỏi anh, “Tắm nhanh như vậy, anh xác định mình đã sạch sẽ rồi sao?”
Tư Hành khóe miệng cong lên, “Nếu không em liền đến kiểm tra anh xem sao?”
Nhan An An: “Lưu manh.”
Tư Hành buộc miệng nói: “Chỉ lưu manh đối với Tư phu nhân mà thôi, ngoan ngoãn ngủ đi nào.”
Nhan An An khiếp sợ nhìn anh, “Chuyện kia thì sao?”
Tư Hành gõ đầu cô một chút, “Trong đầu như thế nào lại chỉ suy nghĩ đến chuyện đó hả, liền không thể bình lặng ngủ một giấc.”
Lúc trước rốt cuộc ai chính là lăn lộn, khiến cô đến hơn nữa đêm vẫn chưa ngủ.
Nhìn thấy vẻ mặt không phục của tiểu nha đầu, Tư Hành sủng nịch cười cười, “Tối hôm qua đã cùng em lăn lộn một hồi, hôm nay lại làm.
Anh sợ quá thường xuyên, khiến cho em lưu lại bóng ma tâm lý mất.
Ngoan, ngủ đi.”
Nhan An An trợn trắng mắt, cô mới sẽ không có cái gì mà bóng ma tâm lý đâu.
Cô còn trẻ tuổi như vậy, thân thể vẫn còn dẻo dai nha.
Tư Hành liền vòng tay ôm lấy cô về cạnh bên người, trên người anh lại luôn có một mùi hương nhàn nhàn, có thể thể khiến người khác an tâm đến lạ.
Cô vốn dĩ buồn ngủ, lại bị anh ôm như vậy, dần dần liền có chút không chống đỡ được nữa là lăn ra ngủ.
Không lâu sau, cô liền ngủ say trong vòng tay của anh.
Tiểu nha đầu tư thế ngủ có vài phần ngoan ngoãn, hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng, lông mi mềm mại thỉnh thoảng lại động vài cái.
Tư Hành cúi người hôn trên cái cô, sau đó mới bắt đầu khép lại đôi mắt an tâm mà đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm