Từ sân bay trở về, Nhan An An không có về nhà ngay mà trực tiếp đi đến phòng vẽ tranh.
Hôm nay lớp học vẫn bắt đầu lúc 10 giờ, có điều chỉ là cô phá lệ tới sớm hơn mà thôi, cho nên đành nằm ở phòng nghỉ, mà nghỉ ngơi một hồi.
Thời điểm Lâm Khả đến đây, thấy cửa không khóa, còn tưởng có trộm đột nhập đi vào, làm cô sợ đến mức cảnh giác từng bước một.
Đầu tiên là nhìn thoáng qua phòng học, lại nhìn qua tất cả đồ dùng trong phòng, nói chung đem tất cả mọi thứ nhìn hết một lượt, cuối cùng là dừng lại ở phòng nghỉ, cô dừng hô hấp khoảng chừng là hai giây, trên tay còn cầm một quyển sách cuộn lại làm cây gậy nhỏ, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay.
Nhan An An nghe được động tĩnh ở liền tỉnh lại, cô xoa xoa đầu, sau đó từ bên trong đi ra, vừa vặn gặp Lâm Khả cũng đang ngồi xổm ở trước cửa.
Cánh cửa vừa mở, hai người lập tức đều khiếp sợ.
“Chị An An thì ra là chị, làm em sợ muốn chết a, em còn tưởng rằng phòng vẽ có tên trộm đột nhập vào.” Tay cô ở trước ngực vuốt vuốt vài cái rồi thở dài một hơi.
Thấy Nhan An An không nói chuyện, cô lại hỏi: “Chị An An, chị hôm nay như thế nào lại tới sớm như vậy, còn ở phòng nghỉ ngủ nữa?”
Nhan An An hồi hồn, “Hôm nay đưa Tư Hành đi sân bay, lười trở về cho nên trực tiếp đến đây.”
Thừa dịp lúc này không có ai, Lâm Khả lại tò mò hỏi: “Chị An An, lúc trước nói không quen giáo sư Tư cũng không thích giáo sư Tư, chị nói xem, hai người như thế nào bây giờ lại quen nhau, có phải là bởi vì lúc học trưởng Tinh Vũ, sau đó lại đi tìm giáo sư Tư giúp đỡ, lại vì trời xui đất khiến mà quen biết nhau, tiếp theo giáo sư Tư vừa gặp chị liền nhất kiến chung tình?”
Nhan An An gõ gõ đầu cô, “Được rồi, không hiểu đầu em chứa gì mà có thể tưởng tượng như vậy được luôn nha.
Đợt lát nữa trước khi nào học, đem phòng học quét dọn một lượt nha.”
Lâm Khả ủy khuất: “Nga, đã biết.”
Hôm nay buổi học vô cùng thanh bình cũng không có gì là cả, tùy rằng không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, nhưng Nhan An an biết chính mình luôn có chút thất thần bất kể giây nào.
Cậu nhóc Hướng Khai đứng ở trước mặt cô, “An An lão sư, hình như hôm nay An An lão sư tâm tình không tốt lắm, có phải là chị cùng bạn trai cãi nhau? Anh ta mới hôm qua đảm bảo với ta sẽ đối xử thật tốt với người.”
Nhan An An bất đắc dĩ mà nhéo nhéo mặt anh, “Nhóc con cả ngày không học lại suy nghĩ vớ vẩn gì đó hả? Thật vất vả mới tới cuối tuần, tan học phải đi chơi thật vui vẻ nha.”
Hướng Khai nhíu nhíu mày, có điểm không quá tán đồng với lời nói của cô, cậu nhóc ra vẻ quân tử mà giải thích, “An An lão sư, con đã nói qua thật nhiều lần, con mới không phải là cậu nhóc nha, người có thể hay không hảo hảo mà nhớ kỹ một lần.
Người như vậy, vị ca ca kia về sau nhỡ ghét bỏ cười thì làm sao bây giờ?”
Nhan An An phát hiện chính mình trước một cậu nhóc