Ánh mắt Thẩm Tinh Vũ dần dần ảm đạm.
“Tinh Vũ, cậu ưu tý như vậy, về sau sẽ gặp được một người chân chính làm em động tâm.
”
Thẩm Tinh Vũ trầm mặc một lát, rồi ngẩng đầu hỏi cô, “Chị An An, chị vì sao lại thích giáo sư Tư?”
Nhan An An dừng lại giây lát, rồi nói: “Chị cũng không biết, thời điểm ở cùng với anh ấy chị cảm thấy thực vui vẻ, thời điểm Tư Hành không ở bên cạnh thì lại rất muốn rất muốn gặp, giống như về sau chỉ cần có anh ấy ở bên, sinh lão bệnh tử hay bất cứ chuyện gì đều cũng không sợ.
”
Thật sự với cô hôn nhân không phải là chuyện gì quá quan trọng hay quá mong chờ, nhưng bởi vì có Tư Hành, cô bắt đầu suy nghĩ về tương lai về hạnh phúc của gia đình.
Giống như trước kia cô cũng không hề suy nghĩ về một mái ấm nhỏ của riêng mình, cũng không nghĩ đến mình sẽ sinh một đứa có hình dáng như thế nào.
Thẩm tinh Vũ nói: “Em hiểu rồi.
”
Bữa ăn hôm nay thật yên lặng, ăn xong Nhan An An trở cậu đến cửa sau của trường, rồi chính mình tự lái xe về.
Hiếm khi có được một buổi chiều nhàn rỗi, cô cùng dì Phương ở sân vườn phía sau dọn dẹp cỏ, chăm sóc lại cây hoa, chẳng mấy chốc thời gian đã trôi nhanh nháy mắt đã đến buổi tối.
Trở lại phòng ngủ tắm rửa một cái, sau đó Nhan An An An liền cầm lấy di động của mình ngồi chờ.
Hẳn là giờ này Tư Hành đã xuống khỏi máy bay, trên tay chắc vẫn còn cầm hành lý, cô nghĩ không nên quấy rầy anh, liền ngoan noãn chờ anh tới khách sạn, rồi gọi cho cô.
Bên kia liền phát ra tiếng cười nhẹ, Tư Hành hỏi cô: “Đang đợi điện thoại của anh?”
Cô khẩu thị tâm phi: “Mới không có, chính là vừa đúng lúc mới thoát khỏi Weibo, liền thấy được mà thôi.
”
“An An, có nhớ anh hay không?”
Nhan An An còn cần thiết mà thừa nhận sao, Tư Hành lại mang theo một âm thanh khàn khàn gọi tên cô, “An An”, cô thật sự là sắp không che dấu được rồi, cho nên nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp tim của bản thân.
Nhưng ngoài miệng còn quất cường nói, “Anh mới đi có một lúc còn chưa có hết ngày, em mới không có nhớ anh đâu.
”
“Phải không, chính là anh rất nhớ em, chỉ cần quay đầu lại nháy mắt đều bắt đầu nhìn nhầm thành em.
”
Nhan An An bị những lời nói của anh làm cho trái tim bắt đầu không nghe mình nữa đang nhảy lên loạn xạ.
Tư Hành lại tiếp tục nói: “An An, thật sự là không nhớ anh sao?”
“Không có.
”
Tư Hành đột nhiên ủy khuất, “Tôi thật thảm, đi công tác một tuần, lão bà ở nhà lại không có nhớ đến ta.
”
Tai Nhan An An hơi giật giật, đây vẫn là lần đầu tiên từ trong miệng Tư Hành cô nghe thấy hai từ “lão bà.
”
“An An, em như thế nào lại không lên tiếng, có phải là bị quá mệt nhọc hay không? Nếu mệt thì nghỉ ngơi sớm một chút.
”
Tư Hành chỉ trong một giây liền khôi phục lại sự đứng đắn, không tiếp tục trêu cô.
Nhan An An trong lòng lại vang lên tiếng bùm bùm, cô ấp úng hồi lầu, còn chưa có mở miệng, vậy mà hai má cũng đã đỏ hết cả lên giống như bị ánh nắng chiều vàng ánh lên.
Cô cắn cắn môi, mở miệng nói: “Lão công, kỳ thật ta có nhớ người, anh vừa đi em liền bắt đầu nhớ.
”
Lần này Tư Hành ở bên kia im lặng hơn nữa ngày vẫn chưa nói gì, Nhan An An còn tưởng rằng anh là muốn làm việc, cho nên quan tâm nói: ‘Vậy, anh làm việc trước đi, có thời gian lại cùng em nói chuyện.
”
“An An, từ từ.
” Tự Hành cật lực khắc chế, nhưng âm thanh vang lên vẫn là hơi có chút run run.
“Làm sao vậy?”
“Enh vừa nói gì vậy?”
“Em nói em có nhớ anh, anh đừng có ủy khuất như vậy nha.
”
“Không phải câu này.
”
“Vậy chính là anh bận việc của mình đi, có thời gian lại cùng em nói