Đối mặt với Nhan An An, Tư Hành sủng nịch mà cười cười, không lâu sau lại có một cuộc điện thoại gọi đến.
Vốn dĩ nghĩ hôm nay ăn một bữa cơm vui vẻ, nhưng càng về sau lại yên lặng đến lạ thường, đến cuối cùng Nhan An An cũng lười mở miệng nói chuyện.
Ăn xong, Nhan An An đi ở đằng trước, Tư Hành đi theo phía đằng sau cô.
Lúc này Nhan An An đặc biệt tức giận, điều này anh cũng biết thế nhưng ở phía sau cô vẫn luôn nói điện thoại, đúng là chọc tức cô mà.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tư Hành tiến đến nắm lấy tay cô.
Nhan An An muốn giật ra những là giật cũng không được.
“Là đồ ăn ở nhà hàng không ăn được sao? Như thế nào đột nhiên lại tức giận?”
Đột nhiên Nhan An An ngừng lại, nghiêm túc mà nhìn anh, trên mặt Tư Hành lộ ra vẻ lo lắng cùng khó hiểu, dáng vẻ thật sự là không biết cô tức giận vì điều gì, có cảm giác khiến người khác cảm thấy đặc biệt vô tội.
Lời nói đến bên miệng, cô lại nuốt trở vào.
Bởi vì lúc cùng Tư Hành ăn cơm, tâm hồn anh vẫn luôn ở nơi khác, từ đầu đến cuối vẫn luôn như vậy, cô thật sự lười muốn cùng anh nói chuyện.
Cô cũng không giãy dụa, coi như bỏ qua lần này cho Tư Hành, sau đó hai người nắm tay nhau cùng bình lặng trở về khách sạn.
Nhan An An vừa vào đến phòng, liền bổ nhào lên chiếc giường lớn.
Tư Hành lại đi đến bên ban công tiếp tục gọi điện thoại, Nhan An An liền đem cái gối biến thành Tư Hành, tức giận mà đấm vài cái.
Lúc này Tư Hành tiến vào thấy mặt cô đang banh ra, mày đẹp nhíu lại, tiến đến bên người cô, giải thích nói: “Có việc muốn xử lý gấp, đừng nóng giận, tức giận sẽ khôn còn xinh đẹp.
”
Nhan An An “Nga” một tiếng, tâm tình cũng không vì câu giải thích của anh mà trở nên tốt hơn.
Tư Hành giống như thường ngày định đặt tay trên đầu cô xoa xoa vài cái, nhưng là bị Nhan An An nhanh nhạy né được, rồi nhanh chóng đi phòng tắm tắm rửa.
Tư Hành thu hồi lại cánh tay đang ở giữa không trung, sau đó lại nhận được cuộc điện thoại của Tả Nhiên.
“Tất cả mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, bá phụ bá mẫu cùng ba mẹ của chị dâu nhỏ đều đã tới, sáng ngày mai Giang Đại cũng sẽ tới.
Sân khấu buổi chiều ngày mai cũng đã bố trí xong, anh không cần nhọc lòng quá như vậy.
Tư Hành khó được hôm thành tâm thành ý mà cùng Tả Nhiên nói, “Cảm ơn.
”
Tả Nhiên khoe khoang nói: “Không cần phải khách sáo như vậy, anh cùng chị dâu nhỏ nhanh chóng sinh một tiểu hài tử cho em chơi là được.
”
Nói đến tiểu hài tử, thái độ Tư Hành liền thay đổi một cái: “Không có khả năng, về sau nếu có con, cậu cách xa ra một chút.
”
Tả Nhiên: “!.
”
Mới vừa rồi còn nói cảm ơn, đảo mắt một cái liền đối với anh lạnh lùng như vậy, Tả Nhiên liền nghĩ đến một câu, quả nhiên miện đàn ông đều là lừa gạt.
Nhan An An tắm rửa xong, thấy anh vẫn còn ở đó nói điện thoại, có điều thần sắc lại có lãnh đạm hai phần.
Buổi tối cô còn muốn đi ra ngoài dạo phố, nhưng là cô nhìn Tư Hành như này, tâm tình hiện tại cũng không còn.
Cô không thích ăn cơm mà người bên cạnh vẫn luôn xem điện thoại, đây là thói quen từ nhỏ đến