Tư Hành từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, sắc mặt vô cùng không tốt, không biến anh mở miệng nói gì đó, những người phụ nữ kia liền mất hứng hậm hực rời đi.
Tư Hành quét một vòng, rốt cuộc tìm được tiểu nha đầu của bản thân.
Nhan An An thu hồi tầm mắt, tiếp tục không để ý tới anh.
“Còn tức giận?” Tư Hành hỏi cô.
Nhan An An hừ nhẹ hai cái.
“Hôm nay không nghe điện thoại, chuyên tâm bồi em, không tức giận nữa có được không?”
Nhan An An đang không vui cũng không muốn nói điều gì nữa, nhưng sắc mặt cũng đã hòa hoãn trở lại, cô thật ra không có tức giận.
Tư Hành một hai phải lôi kéo cô cùng đi bơi, Nhan An An lại không biết bơi, Tư Hành liền đi mua cho cô một cái phao.
Nhan An An nhìn phao bơi của mình rất giống với cái phao mà đứa trẻ đang chơi trên biển, cô tức giận trừng mắt nhìn anh một cái.
Tư Hành chỉ cười, sau đó lôi kéo cô đi đến biển.
Cô sẽ không bơi lội, một khi nhìn thấy nước cô có chút sợ hãi, Tư Hành nắm tay cô chậm rãi đi vào trong, sau đó càng bơi càng xa.
Đột nhiên Tư Hành đem thân mình lặn xuống, liền không còn thấy bóng dáng.
Một đợt sóng biển lại ấp tới, lại càng khiến Nhan An An không nhìn thấy bóng người đâu.
Ngay lập tức tâm tình liền trở nên hoảng loạn.
“Tư Hành, Tư Hành…” Cô nhỏ giọng mà gọi, chậm rãi thanh âm cũng đã kèm theo tia nghẹn ngào.
Thời điểm tay chân cô vô cùng luống cuống, đột nhiên từ trong nước biển có người đột nhiên năm lấy cổ chân cô, sau đó đem cô kéo mặt một cái.
Tư Hành lúc này đang xoa nắn khuôn mặt của cô, ở trên mặt biển xanh thẳm, nhiệt tình vừa xoa nắn vừa hôn.
Có lẽ trong nháy mắt kia Nhan An An cảm thấy vô cùng sợ hãi, cho nên lúc này Nhan An An cảm thấy vô cùng tham luyến đến anh, thật lâu cũng không chịu buông anh ra.
Cuối cùng, Nhan An An ở trên cánh môi anh dùng sức cắn một cái.
Tư Hành “Tê” một chút, ánh mắt có chút u oán mà nhìn anh.
“Lần sau lại gạt em, liền sẽ không có cắn nhẹ như vậy.” Nhan An An cảnh cáo nói.
Tư Hành liên tục gật gật đầu, “Là là..
là, về sau không báo giờ dám chọc lão bà tức giận nữa”
Hai người trở lại bờ biển, Nhan An An hỏi anh: “Lúc nãy anh cùng mấy người phụ nữa kia nói cái gì? Như thế nào liền đem bọn họ đuổi đi sạch sẽ.”
Nhan An An còn nhớ lại lúc này Tư Hành còn bị một đám người phụ nữ vây quanh.
Tư Hành cố ý tiến đến gần bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Anh nói lão bà của anh so với các người còn đẹp hơn nhiều, làm cho đám người đó không cần hoa si mà vọng tưởng.”
Nhan An An khẽ hít một tiếng, trong lòng đúng là vô cùng ngọt ngào.
Tư Hành ở phương diện này làm vô cùng tốt, chưa bao giờ vì ở nơi đông người mà ngại ngùng thể hiện tình cảm.
Tư Hành lại ở bên tai cô bồi thêm một câu: “Chỉ khi ở bên cạnh em anh mới thành đàn ông thực thụ.”
Nhan An An: “...”
….
Trở lại khách sạn ăn đồ ăn Trung Quốc, Tư Hành nắm tay cô đi dạo phố.
Khi ra cửa, Nhan An An còn thấy Tư Hành còn quên mang theo điện thoại ở trên giường.
Cô nhắc nhở một câu: “Anh quên mang theo điện thoại đó.”
Tư Hành cười cười: “Hôm nay không mang điện thoại, chủ yếu là bồi lão bà.”
Vì Tư Hành không mang di động theo, Nhan An An lo lắng nếu có chuyện gì đó quan trọng thì làm sao bây giờ, cho nên vẫn là trộm anh đem di động bỏ vào trong túi của mình.
Lúc sau ra cửa, Tư