Tư Hành dẫn cô đến nhà ăn, Nhan An An vẫn vô cùng thích đồ ăn ở nhà ăn của trường, Tư Hành tự nhiên mà đến bên cạnh cô, rồi nhẹ kéo ghế hai người ra.
Cô ngẩn ra một chút, sau đó tiếp nhận.
Hai người vừa mới ngồi xuống, Tư Hành lại tiếp tục truy hỏi vấn đề kia.
Nhan An An chột dạ nhìn xung quanh, đặc biệt là liếc đến ánh mắt híp lại như đao kiếm kia của Tư Hành, làm cô cầm lòng không đậu mà nghĩ đến thời điểm ở cao trung.
Có một lần nghỉ đông đi học lại cô quên làm bài tập toán, sau đó lão sư cũng cười hì hì nhìn cô.
sau đó lại đặc biệt ôn nhu mà cho cô đứng ở bên ngoài một tiết.
Ngày đó vừa lúc tuyết còn rơi, cô vừa đứng vừa run bần bật, vừa đứng vừa ngắm nhìn những bông hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, cho nên cô vẫn luôn nhớ rõ.
Cô cúi đầu, lại ngẩng đầu, cắn cắn môi, ấp úng suy nghĩ nửa ngày, trên mặt biểu tình do dự.
Tư Hành bình tĩnh mà nhìn cô, “Hửm, Tư phu nhân còn không có tìm được một lý do nào tốt sao?”
Nhan An An: “...”
Cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Cô cảm thấy chuyện này nhẹ mà, hơn nữa lại cũng không làm sai cái gì.
Vừa muốn mở miệng, Tư Hành lại giành trước một nhịp: “Tư phu nhân không muốn người khác biết chúng ta kết hôn?”
Tuy rằng ngữ khí không có gì gợn sóng, nhìn qua cũng đơn giản cũng chỉ là một câu trêu chọc mà thôi, nhưng Nhan An An nghe xong lúc sau trong lòng vẫn có chút không thoải mái, cảm giác hơi khó chịu.
Căn bản không phải như vậy, trong suy nghĩ của cô chuyện này thực sự chỉ là một vấn đề rất nhỏ.
Nhưng từ những ngữ khí nhàn nhạt của Tư Hành, không thể nói là không cao hứng, nhưng cô có thể cảm nhận được một tia mất mát khó kìm nén.
Cô muốn giải thích một chút, Tư Hành đột nhiên dời tầm mắt đi, nhưng là cố tình muốn bầu không khí hòa hoãn lại, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì, ăn đi.”
Cái này lại làm cho lòng cô càng thêm không thoải mái, rõ ràng thời điểm phát hiện cô đến lớp học của mình còn vô cùng vui vẻ, đột nhiên bây giờ lại bình đạm như vậy.
Cô không vui, nhưng cũng chịu đựng không nói ra.
Cơm nước xong, Tư Hành nói: “Anh chiều nay có một buổi thí nghiệm, lát nữa em về phòng vẽ tranh trước đi.”
Nhan An An buột miệng thốt ra: “Anh không tiễn em đi qua sao?”
Sau khi nói xong, tự bản thân cô cũng có chút khiếp sợ, như thế nào lại tự nhiên đưa ra một yêu cầu như vậy, vì thế sửa cô liền sửa lời nói: “Anh tranh thủ nghỉ chưa đi, em chính mình chút nữa tự trở về.”
Lại chọc tiểu nha đầu không vui.
Ở phương diện chuyện tình cảm này, anh quả nhiên vẫn là ở mức đồng mà thôi.
Nhan An An trở lại phòng vẽ tranh, Lâm Khả cùng Đoàn Tuyết cơm nước xong cũng trở lại, nhìn thấy Nhan An An có vẻ không cao hứng, hỏi cô: “Chị An An, chị không phải là cùng giáo sư Tư đi hẹn hò sao? Như thế nào lại về rồi.”
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thuận miệng hỏi: “Nếu sau khi hai em đều đã kết hôn, sẽ để ý đối phương có mang nhận cưới hay không sao?”
Hai cô trợ lý nhỏ liền trao cho nhau một ánh mắt, sau đó lại nhìn về phía tay Nhan