Nhan An An đứng dậy liếc nhìn bà nội một cái, sau đó mới chậm rãi bước ra ngoài.
Uyển Thanh nhìn thấy cô đến ngày càng gần, sắc mặt có hơi chút xúc động, sau đó lại tự bản thân giật mình nói: “An An, không nghĩ tới em sẽ đến đây thăm bà nội.”
Nhan An An không có nhìn anh ta, “Bà nội là bà nội, anh là anh, tôi sẽ không bởi vì anh mà lại giận cá chém thớt.”
Uyển Thanh cười khổ: “Em còn hận tôi?”
Nhan An An trầm mặc nhìn anh, cô không hận, nhưng đối với Uyển Thanh cô đã rõ, cô đã không còn bất cứ sự tin tưởng nào dành cho Uyển Thanh.
Uyển Thanh chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng, có lẽ áo khoác đã để ở trên xe, nhìn thoáng qua có vài phần đơn bạc.
Vài giây trôi qua, anh lại nói: “Có điều nêu em muốn dùng thủ đoạn như vậy ép buộc tôi thừa nhận, tôi cần nói cho em biết rõ, các người sẽ không dường như ý.
Hẳn là em cũng biết việc thừa nhận sao chép tác phẩm đổi với tôi mà nói sẽ ảnh hưởng rất nhiều,
cũng coi như đời này coi như là xong rồi, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận.”
Uyển Thanh xoay người muốn rời đi, liền nghe thấy Nhan An An mở miệng.
“Đứng lại.”
Anh quay đầu lại nhìn cô, Nhan An An nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh, anh nói kỹ xem: “Thủ đoạn gì cơ?”
“An An, ở trước mặt tôi em cũng không cần giả bộ.
Giáo sư Tư thần thông quảng đại như vậy, có thể khiến cho con trai út của Tả Gia ra mặt, hủy bỏ buổi triển lãm tranh, bôi đen thanh danh….
Tôi sẽ chống mắt lên xem các người còn muốn làm ra chuyện gì nữa đấy.”
Nhan An An giật mình tại chỗ, trên mặt biểu tình có chút cứng đờ.
Uyển Thanh trào phúng nói: “Nói đến cuối cùng, chúng ta kỳ thật đều là cùng một loại người, cho nên đừng giả bộ bản thân thanh cao như vậy.”
Uyển Thanh noi xong, trên mặt còn mang theo ý cười lạnh, cũng không có quay đầu thêm lần nào trực tiếp bước đi.
Nhan An An trở lại tron xe, biểu tình có chút hoảng hốt.
Cô chạy xe đến quán bar, nhân viên vừa thấy cô đến lập tức tiếp đãi.
Nhan An An mở miệng liền hỏi: “Tả Nhiên đâu?”
Nhân viên ở đầu đều biết cô có quen biết với ông chủ của mình, cho nên ngoan ngoãn nói: “Ông chủ ở bên trong, tôi lập tức đi báo cho ông chủ biết.”
Tả Nhiên đang cùng với một đám người ăn chơi vui vẻ, nhân viên từ phía sau đi đến gọi hai tiếng: “Ông chủ, có người tìm.”
Anh không kiên nhẫn mà trả lời: “Ai?”
Nhân viên: “Nhan tiểu thư.”
Ở trong đầu Tả Nhiên suy nghĩ một chút, không nhớ rõ bản thân khi nào lại chọc đến người phụ nữ họ Nhan, cho nên cùng lười phản ứng lại, phất phất tay: “Không quen biết, nói cô ta đừng làm phiền đến tôi.”
Tả Nhiên lắc đầu: “Tôi là ông chủ hay cậu là ông chủ, cậu thật ra so với tôi còn rõ cô ta hơn tôi đấy.”
Nhan An An thấy bọn họ mãi vẫn chưa ra, tự chính mình đi đến, đi đến bên trái của Tả Nhiên rồi cô dừng lại.
“Tôi có việc muốn hỏi cậu.”
Tả Nhiên bị ồn ào đến bực mình, quay đầu lại nhìn, thấy là Nhan An An, lập tức nhận sai nói: “Chị dâu nhỏ, như thế nào lại là chị nha? Anh trừng mắt liếc nhìn nhân viên một cái trách cứ nói: “Cậu như thế nào không có nói sớm hơn.”
Nhân viên vô tội mà nhìn anh, cậu ta vẫn luôn đang nói, chỉ tiếc là ông chủ không có để ý đến mình mà thôi.
Tả Nhiên liền đi ra khỏi sân nhảy, đem người đi đến lầu hai.
Nhan An An cảm thấy lỗ tai của bản thân được thanh tĩnh không ít, những thứ âm thanh ồn ào kia lấp tức đều biến mất.
Tả Nhiên rót cho cô chén nước, gương mặt tươi cười hỏi: “Chị dâu nhỏ, cơn gió nào đưa chị đến đây?”
Nhan An An tiếp nhận lấy ly nước, lần nữa đặt lên bàn.
“Chuyện của Uyển Thanh là thế nào? Cậu đã làm cái gì?”
Tả Nhiên cố ý chọc cười nói, “Cài gì Uyển Thanh, em cái gì cũng chưa làm nha.”
Thấy Nhan An An không thích lời nói dối của mình, Tả Nhiên liền điều chỉnh một chút.
Mà sắc mặt của chị dâu nhỏ lúc này vô cùng nghiêm túc, anh giải thích noi: “Chị