Cô nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, đi đến phía sau Tư Hành, vươn tay ôm lấy vòng eo anh.
Cảm nhận được hơi thở của cô, Tư Hành lập tức đem thuốc lá trong tay dập tắt, cảm nhận mặt An An dính sát ở trên lưng mình, anh khẩn trưởng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngữ khí Nhan An An mang theo một tia quyến luyến, cô lẩm bẩm nói: “Em không có việc gì hết.”
Tư Hành ôm cô một lúc lâu, thẳng đến khi lực tay cô dần dần thả lỏng, Tư Hành mới xoay người một lần nữa ôm cô vào trong lòng ngực.
Nhan An An dựa vào trong lồng ngực anh, cổ họng nhất thời cứng lại, rất nhiều lời muốn nói nhưng không có cách nào mở miệng, nhưng cô cố gắng nói rõ từng chữ: “Anh kêu Tả Nhiên dừng tay đi.”
Cô biết, chỉ cần Tả Nhiên ra tay cũng đủ khiến đời này của Uyển Thanh coi như xong rồi.
Hôm nay cô mới đi thăm bà nội, lúc trước cô đã quyết định tha thứ cho Uyển Thanh một lần, cho nên sẽ không hối hận, càng sẽ không dùng phương pháp như vậy khiến anh ta buộc phải thừa nhận.
“Ừ”.
Tư Hành khẽ mở miệng mà lên tiếng, cho dù anh có che giấu tốt đến đâu, cuối cùng Nhan An An vẫn cảm nhận được sự mất mát của anh.
Lúc sau hai người trở lại phòng ngủ, Nhan An An lên giường nằm trước.
Cô căn bản muốn chờ Tư Hành ngủ cùng, nhưng có lẽ hôm nay quá mệt mỏi, vừa dính lên giường cô đã ngủ từ lúc nào không hay.
Tư Hành tắm rửa xong, nhìn thấy cô đang ngủ say một bộ dáng cực giống với chó con say sữa.
Rồi anh khẽ vén chăn lên ở bên cạnh cô nằm xuống, ngay lập tức Nhan An An liền hướng về phía ngực anh cọ cọ vài cái.
Cả một đêm Tư Hành đều không có ngủ, ngày hôm sau Tả Nhiên hẹn anh cùng Hàn Triết vào quán bar.
Tức giận nói: “Không biết tiểu tử Uyển Thanh kia nói với chị dâu nhỏ lời gì lại có thể khiến cho chị dâu nhỏ che chở tên đó như vậy.
Ngày hôm qua chị dâu nhỏ chạy đến tìm em, khiến em suýt chút nữa bị chết vì tức giận.”
Hàn Triết kéo anh lại, “Được rồi, bớt tranh cãi.”
Tả Nhiên không phục, “Nói ít không được, khẳng định là do cái tên Uyển Thanh kia nói cho chị dâu biết, bằng không sao chị dâu có thể biết, xem tôi làm sao chỉnh tên đó, ashi đúng chết tiệc.”
Tính Tả Nhiên ai cũng hiểu rõ nếu đã quyết việc gì, cho dù là ai cũng không thể ngăn cản được.
Hàn Triết nhìn nhìn Tư Hành nãy giờ không nói một lời nào, lại nhìn Tả Nhiên đang nổi giận lôi đình, anh bị kẹt ở giữa, nhất thời cũng không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt.
…
Nhan An An cơm trưa chỉ ăn một chút, dì Phương lo lắng hỏi: “Phu nhân, có phải cô có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có ạ.”
Dì Phương than một tiếng, “Phu nhân, hai ngày này cô ăn cơm đặc biệt ít, nếu là bị bệnh, thì phải sớm đi bệnh viện khám xem như nào.”
“Ân, tôi đã biết.”
Nhan An An buông chén đũa, có chút phiền lòng mà đi đến vườn hoa ở phía đằng sau.
Trong vườn hoa những cây hoa được dì Phương chăm sóc lên chồi xanh mơn mởn, nhìn vào khiến tâm trạng tốt lên không ít.
Sau cơn mưa thời tiết thực mát mẻ, trong không khí còn mang theo hơi thở của đất cùng với hương hoa.
Nhan An An ngồi ở trên ghế đá, ngẩng đầu nhìn xa