Cái người này.
Ôn Từ cảm thấy không còn cách nào nói chuyện với cậu nữa, “Cậu——”
“Ừm.
” Cậu gật đầu cười, tùy ý lại thản nhiên: “Tôi làm sao?”
Trời tối dần, sân trường hoàn toàn vắng tanh, gió lạnh thổi qua, Ôn Từ dần bình tĩnh lại, “Tùy cậu.
”
Cô kéo dây quai cặp sách, sượt qua cánh tay cậu đi về phía cổng trưởng, nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo đằng sau cũng không phản ứng.
Vệ Mẫn như thể muốn chứng thực lời đồn, mấy ngày sau đó đều xuất hiện trên đường Ôn Từ đi học về, đi cùng một đoạn đường với cô, ngồi cùng một chuyến xe buýt.
Ngay cả Lâm Hiệu cũng nghĩ rằng cậu nghiêm túc.
“Lúc trước cậu ta làm vậy, không phải muốn gây chú ý với cậu đó chứ? Cậu ta học cái mánh khóe này ở đâu vậy.
”
Ôn Từ không nói nên lời, nhìn con số trên bài kiểm tra, nửa ngày cũng chưa rời ra được, buồn bực ném cây bút đi, mắng thầm trong lòng câu bệnh thần kinh.
Lâm Hiệu vuốt vuốt sau lưng cô, “Được rồi được rồi, đừng giận, bọn mình mặc kệ cậu ta, về lâu về dài, cậu ta tự nhiên hiểu biết khó mà lui, nam sinh như cậu ta nhiệt tình ba phút, không lâu đâu.
”
Không đợi Vệ Mẫn ba phút giảm nhiệt tình, chủ nhiệm A1 không biết nghe tin ở đâu, gọi Ôn Từ lên văn phòng.
“Cái đó, em với Vệ Mẫn xảy ra chuyện gì?”
Ôn Từ trong lòng hoảng sợ, vội phủ nhận nói: “Em với cậu ta không quen.
”
“Vậy thế nào là quen?” Trịnh Ích Hải gõ lên mặt bàn: “Bây giờ là lúc nào rồi, là thời điểm để em kết bạn sao? Vệ Mẫn cậu ta lại là loại người nào, em còn kết bạn với nó?”
“Không có.
” Ôn Từ bị quát thì có hơi sợ, hít một hơi thật sâu: “Cậu ta… nói theo đuổi em, em không đồng ý, là cậu ta quấy rối em.
”
Vừa nói ra khỏi miệng, Ôn Từ liền hối hận, muốn giải thích hai câu, nhưng Trịnh Ích Hải không cho cô cơ hội này, “Được rồi, em về lớp đi, chuyện này thầy sẽ giải quyết.
”
Cô muốn hỏi giải quyết thế nào.
Nhưng cuối cùng cũng không hỏi.
Ra khỏi văn phòng, Ôn Từ mới phát hiện lòng bàn tay ra một lớp mồ hôi, cô cẩn thận lau đi.
Tiếng chim hót líu lo bên tai.
Dưới bầu trời xanh mây trắng, chúng nó tiêu diêu tự tại, không bị gò bó.
Rõ ràng là cùng một bầu trời, nhưng cô lại bị ràng buộc.
Ôn Từ cụp mi mắt xuống, để mặc cảm xúc hối hận đang dâng trào trong lòng.
Cô có thể làm gì, chuyện cô có thể làm rất ít.
Trịnh Ích Hải xử lý chuyện này mạnh mẽ vang dội, cũng không để ý tình cảm gì cả, Ôn Từ nghe Lâm Hiệu kể lại mới biết Vệ Mẫn bị thầy mắng to một trận, mời cả phụ huynh đến trường.
Nếu không nhờ chủ nhiệm lớp bao che, thiếu chút nữa bị xử phạt kỷ luật.
“Vệ Mẫn là do bà nội của cậu ta nuôi lớn.
” Lâm Hiệu hóng được rất nhiều chuyện, “Mẹ của cậu ta mất lúc cậu ta còn bé rồi.
”
Ôn Từ cầm cây bút, đầu bút chọc mạnh vào tờ giấy kiểm tra, chọc ra một lỗ nhỏ.
“…… Bố cậu ấy đâu?”
Lâm Hiệu đột nhiên hạ thấp giọng, “Tớ cũng là nghe người khác nói, không biết thật hay giả, hình như bố của cậu ta bỏ chạy cùng người phụ nữ khác, bây giờ nghĩ lại, cậu ta cũng thật đáng thương, vừa rồi cậu không thấy thôi, lão Trịnh nổi giận ầm lên với cậu ta, bà của cậu ta trong không được khỏe lắm, vẫn liên tục xin lỗi lão Trịnh.
Cơ mà chủ nhiệm lớp cậu ta cũng tốt bụng cực, vẫn luôn nói tốt giúp cậu ta.
”
Ôn Từ không nói gì chỉ nhìn chăm chú cái lỗ nhỏ trên tờ giấy kiểm tra, tại một thời điểm nào đó, dường như trong tim cô cũng bị chọc ra một cái lỗ nhỏ.
Gió thổi vù vù.
Đâu đâu cũng là hối hận.
Tin đồn chấm dứt ở đây.
Thiếu niên khó nắm bắt như thủy triều đầu xuân, đến nhanh đi còn nhanh hơn.
Những lời bàn tán và ánh mắt dò xét xung quanh Ôn Từ ít đi, cuộc sống như trở lại điểm bắt đầu, một ngày tuyết rơi khác ở An Thành, Trung học số Tám nghênh đón kỳ thi học kỳ.
Thời gian hai ngày rưỡi trôi qua vội vã.
“Tết Nguyên tiêu quay lại trường lấy phiếu điểm và bài thi, tất cả đều không được vắng mặt.
” Trịnh Ích Hải cầm bình giữ nhiệt, đứng ngoài cửa sổ chứ không đi vào, lúc không gặp rắc rối trông rất hòa nhã, “Được nghỉ đừng chỉ biết tận hưởng niềm vui, học kỳ tiếp theo các em đã chia lớp Tự nhiên và Xã hội rồi, mặc dù trông lớp 12 vẫn còn xa, thật sự đến lúc đó các em sẽ chỉ biết kêu trời thời gian không đủ thôi.
”
Lớp 12.
Một ngọn núi rất cao.
Nhưng chính thời điểm này, bọn họ mới vừa lên đường, vẫn còn đang vui mừng.
Ôn Từ đi ra ngoài theo đoàn người sôi nổi, Lâm Hiệu đi quanh lớp đưa tờ giấy ghi số điện thoại trong nhà cho các bạn: “Nghỉ lễ muốn hẹn tớ ra ngoài chơi, chỉ cần gọi vào số này! Nhớ đó nha!”
“Biết rồi biết rồi.
”
“Đến lúc đó gọi cậu đừng không ra nhé!”
Một đường đi nói cười vui vẻ.
Lớp phó văn nghệ khoác vai Ôn Từ, giọng điệu thân thiết: “Lớp trưởng, số điện thoại của nhà cậu là bao nhiêu? Kỳ nghỉ cùng nhau đi chơi đi.
”
Ôn Từ có chút do dự: “Tớ……”
“Cậu ấy nói cậu cũng không nhớ nổi đâu.
” Lâm Hiệu cướp lời bảo: “Tớ biết, nếu như các cậu muốn hẹn lớp trưởng, tớ gọi hộ các cậu.
”
“Vậy được, cứ quyết định thế nhé.
”
“Không vấn đề.
” Lâm Hiệu mỉm cười nháy mắt với Ôn Từ.
Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy có một lớp màng mỏng che phủ trong tim, đôi lúc sẽ không thể thở được.
Cô không tham gia nhiều vào chủ đề câu chuyện nữa, tầm mắt vô tình quét qua đám đông, đôi mắt chợt loé lên.
“Nhìn gì vậy?” Lâm Hiệu rời khỏi cuộc trò chuyện, dõi theo ánh nhìn của cô, dựa gần vào hỏi: “Sau đó cậu ta không làm phiền cậu nữa chứ?”
Ôn Từ lắc đầu, những ngày này cô vẫn luôn nghĩ đến những chuyện Lâm Hiệu nói, “Hiệu Hiệu.
”
“Ừm?”
“Hôm ấy thầy Trịnh, thật sự mắng rất hung dữ sao?”
Lâm Hiệu nhìn cô một cái, “Cũng không phải, chỉ là mấy lời bình thường mắng bọn mình thôi, cậu cũng biết, lão Trịnh ấy mà giống như đại bác vậy, hễ châm là bùng lên ngay.
”
Nói nhiều như vậy, nhưng trong lòng Ôn Từ cũng không khá hơn bao nhiêu.
Cô cảm thấy mình rất mâu thuẫn, một mặt muốn xin lỗi, mặt khác lại thấy bản thân không sai, nhưng khi nghĩ đến người bà ấy bởi vì một câu nói của cô, thẽ thọt khúm núm trước mọi người, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu như bị thứ gì đó tóm lấy.
Có phải cô quá đáng quá không?
Mặc kệ thế nào, cậu cũng coi như đã từng giúp cô.
Hay là nói xin lỗi đi?
Nghĩ đến đây, Ôn Từ lại ngẩng đầu lên nhìn chỗ trước đó,