Sân bay Quốc Tế,
Tay Tống Minh Hiên khoát lên vai Đình Lâm, cùng nhìn máy bay đã cất cánh, khuất xa dần sau đám mây trắng. Bầu trời cao xanh thẳm, không ánh mặt trời, chỉ còn sự mát dịu của những cơn gió nhẹ. Hôm nay mọi thứ đều rất đẹp!
Sau những ngày suy nghĩ, Đỗ Nhã Tâm đã cùng nói chuyện với Đình Lâm, cô quyết định rời đi.
Ngày hôm đó, Đình Lâm vưà đi làm về thì nhận được điện thoại hẹn gặp của Đỗ Nhã Tâm. Ngồi cùng nhau trong một quán cà phê nhỏ, Đỗ Nhã Tâm dường như không nói một tiếng nào, ánh mắt luôn nhìn đi rất xa, mơ hồ gợn sóng.
“ Tâm Tâm, suy nghĩ chưa?” Đình Lâm là người mở miệng trước
Đỗ Nhã Tâm vẫn không lên tiếng, tay không ngừng khuấy ly sữa nóng. Đình Lâm nhìn cô chờ đợi.
“ Tớ quyết định rồi, sẽ rời đi!” – Đỗ Nhã Tâm nhàn nhạt lên tiếng. Cô vừa dứt lời, ngoài trời liền đổ mưa lớn, người ngoài đường trở nên hối hả, chen lấn nhau tìm chổ trú. Đỗ Nhã Tâm nhìn họ tránh mưa, tay vẫn khuấy ly sữa chưa hề uống, giờ đã nguội lạnh.
“ Tâm Tâm!” Đình Lâm khẽ gọi tên cô
“ Để tớ nói hết” – ánh mắt cô trở lại trên người Đình Lâm, có sự kiên định nhưng không che hết nổi đau ẩn sâu trong đó. Giọng nói của Đỗ Nhã Tâm rất ấm, vang lên hòa với tiếng mưa ngoài kia “ Tớ đã nói chuyện rõ ràng với Simon, đồng ý thời gian đầu rời đi phải nhờ đến anh ấy, nhưng tuyệt đối không có thứ tình cảm nào khác phát sinh. Simon đã đồng ý…”
“ Nhưng tương lai không thể nói trước” – Đình Lâm ngắt lời
Đỗ Nhã Tâm khẽ cười “ Không muốn. Tớ đã từng nghĩ, nếu như Hàn Phong biết được sự tồn tại của đứa bé, có phải hay không sẽ quan tâm tớ một chút, nhưng đó chỉ là ham muốn thỏa mãn bản thân tớ thôi. Anh ấy yêu Lê Tuyết Liên như vậy, cho dù tớ ở bên cạnh bao lâu đi nữa, cũng sẽ chẳng thay đổi được gì” (Chị Tâm nhà mình hơi thiếu tự tin thì phải L)
Nhìn vào mắt của Đỗ Nhã Tâm cùng với giọng nói buồn đau của cô, trong mắt Đình Lâm hiện lên vẻ chần chừ phân vân, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cô chỉ nói “Sự thật trước mắt chẳng phải chứng minh rồi sao?”
Đỗ Nhã Tâm gật đầu, nhìn lại ra ngoài, mưa vẫn còn chưa dứt, trên trời phía xa lâu lâu lại có vài tia chớp xuất hiện. Giọng nói của cô lại vang lên, nhẹ nhàng nhưng rất thờ ơ “ Người từ lúc sinh ra không được hoan nghênh như tớ, liệu còn có khả năng mong chờ một tình yêu đẹp? đơn giản mà hạnh phúc?” nói xong, nụ cười vẫn còn đọng trên môi, nhưng ánh mắt u tối nhìn cơn mưa ngoài kia. Đúng vậy, từ khi sinh ra cô liền bị bố mẹ bỏ rơi bên bờ sông vắng người qua lại, đến một ngày sau mới được nhặt đem về Cô nhi viện. Cứ nghĩ, đó là may mắn nhưng khi lên 5 tuổi, cô bị một người trong cô nhi viện đem bán ột gia đình thương nhân, vợ chồng đó không có con cái nên mua cô về làm con nuôi. Cả cô nhi viện đều nghĩ bản thân cô có phúc, được làm con của gia đình giàu có, lo cho ăn học, nhưng họ không biết rằng cô có một