Lãnh Hàn Phong nhìn người đang ngủ bên cạnh mình, môi anh cong lên nhẹ nhàng, từng ngón tay di chuyển trên gương mặt xinh đẹp của Đỗ Nhã Tâm. Thấy giữa hàng lông mày của cô chau lại chặt chẽ, ngủ không ngon giấc. Anh đau lòng hôn nhẹ lên giữa mi tâm của cô, sau đó kéo cô ôm chặt vào trong ngực.
Mà Đỗ Nhã Tâm như tìm thấy nguồn nước ấm, mi tâm liền dãn ra, theo phản xạ dựa sát vào người Lãnh Hàn Phong. Hành động này của cô khiến anh không khỏi vui vẻ, siết chặt tay hơn, muốn cảm thụ hơi ấm mà năm năm nay anh luôn tưởng niệm.
Thật sự, anh không muốn lấy bất cứ ai uy hiếp Đỗ Nhã Tâm nhưng khi nhìn thấy cô cùng một chổ với Simon vui vẻ như vậy, anh sợ hãi nên theo tính cách bá đạo của bản thân, anh đã cưỡng chế hoạt động của IA tại Anh, làm cho cổ phiếu rớt giá đáng kể, nhưng tất nhiên anh vẫn chừa cho IA một đường sống. Còn đối với Model, anh chỉ ra chiêu trò một chút, khiến cho cánh nhà báo rụt cổ không chịu tiếp thận thông tin truyền bá. Chỉ cần dụ được người về bên cạnh, anh tất nhiên sẽ buông tha cho họ. Dù sao, Đình Lâm anhcũng từng quen biết, lại là người bạn thân duy nhất của Tâm Tâm, anh không nỡ đẩy họ vào đường chết.
Hôn lên má Đỗ Nhã Tâm, Lãnh Hàn Phong nhìn cô chăm chú, trông cô gầy đi hẳn lúc mới gặp, rất ốm yếu và suy lực.
Tâm Tâm, đừng vội trách anh, anh làm tất cả là vì muốn kéo em trở về. Em rời đi khỏi anh năm năm không một lý do, tìm kiếm khắp nơi, khi nhìn thấy em ngày hôm đó, anh biết bản thân muốn gì, làm gì và thầm cảm ơn trời đã cho anh gặp lại em. Mặc kệ em hiểu lầm thế nào, mặc kệ em có oán trách anh cỡ não, Lãnh Hàn Phong anh vẫn quyết định giữ chặt em bên người không cho rời đi một lần nữa. Em chỉ có thể là của anh.
Nhìn cô them một lúc, Lãnh Hàn Phong khẽ dịch người, kéo mềm đắp kín để thân thể của cô không bị lộ ra ngoài mà cảm lạnh. Anh nhẹ nhàng rời giương, đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ. Khi ra ngoài, anh liếc nhìn người trên giường vẫn còn ngủ say, bất giác mỉm cười sau đó đi sang phòng ngủ dành cho khách, anh vừa mở cửa liền thấy Tiểu Kỳ đang chuẩn bị leo tụt xuống giường, ánh mắt hai người nhìn nhau, người khác nếu trông thấy thì nhận ra ngay mối quan hệ của họ.
Lãnh Hàn Phong thu lại sự lành lùng hôm qua, anh ngồi xuống nhìn thẳng Tiểu Kỳ, anh khó hiểu, vì sao cậu bé thức dậy không thấy mẹ nhưng lại không khóc nháo?
Tiểu Kỳ mím môi nhìn Lãnh Hàn Phong, anh không còn thấy sự sợ hại trong đôi mắt ấy. Lãnh Hàn Phong chau mày một chút rồi cũng mím môi, hai người tiếp tục luyện đấu nhãn với nhau.
Được vài phút, Tiểu Kỳ khoanh tay lại không them nhìn Lãnh Hàn Phong nữa, trực tiếp bỏ qua anh đi thẳng về phía cửa. Lãnh Hàn Phong nhìn theo “ chau đi đâu?”
“ Tìm mamy!” tiểu Kỳ không quay đầu, hướng đến phòng anh. Lãnh Hàn Phong đi theo ôm lấy kịp thời “không được, mẹ đang mệt, để mẹ ngủ thêm một lúc nữa” Nói xong, anh trực tiếp ôm Tiểu Kỳ ra phòng khách, đặt cậu bé xuống ghế nệm, nhìn khuôn mặt non nớt nghiền ngẫm suy nghĩ.
Tiểu Kỳ nhướng bên mắt nhìn anh, bĩu môi không lên tiếng. Nếu không phải mấy hôm nay đều thấy mamy không ngủ được, cậu bé cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Thấy biểu hiện của Tiểu Kỳ khác hẳn tối hôm qua, Lãnh Hàn Phong càng nhíu chặt long mày hơn, vừa định mở miệng liền bị cậu bé chèn ép trước “ chú không đói bụng sao?”
Bất ngờ bị hỏi như vậy, anh ngẩn người một chút sau đó hỏi “ muốn ăn gì?”
“ tùy tiện đi!” Tiểu Kỳ không nhìn anh, ánh mắt bắt đầu quan sát nhận xét xung quanh.
Gọi điện thoại đặt nhà hàng dưới khu chung cư đêm thức ăn sang lên xong, LÃnh Hàn Phong lại đưa mắt nhìn Tiểu