Sắp thời phòng bệnh thì di động trong túi Thời Niệm reo lên, cúi đầu xem thì là em trai Thời Hằng của cô gọi tới.
Thời Niệm nhìn chằm chằm màn hình di động, không bắt máy, bác sĩ đi bên cạnh nhìn qua, cảm thấy kỳ lạ:
"Bác sĩ Thời, cô không nghe máy à?"
"A," Thời Niệm bừng tỉnh, cười cười, "Đang định nghe đây." Nói xong liền đi đến chỗ cửa sổ trên hành lang nghe máy.
"......Alo."
"Chị!" Đầu dây bên kia hình như không ngờ được là cô sẽ bắt máy, vừa nghe thấy tiếng cô liền kích động, "Chị, chị, bây giờ chị, chị có bận không?"
Thời Niệm đứng bên cửa sổ, ngón tay vô thức vẽ loạn trên kính.
"Ừ, em nói đi."
"Em, em, em sắp thi trung khảo, lịch lần trước thật ra là giáo viên tính sai, liền...." Thời Hằng kích động rõ ràng, nói năng cũng lộn xộn, nghĩ đến đâu nói đến đó, ".... Mấy ngày nay tinh thần cảu mẹ cũng khá tốt, còn muốn trồng rau trong tiểu khu đấy, em nghĩ chị muốn"
"Thời Hằng," Thời Niệm đột nhiên mở miệng, ngắt lời hắn, "Thiếu tiền à?"
Thanh âm líu lo ngừng lại, như dòng nước đột nhiên bị chia cắt, chỉ còn vài giọt cuối cùng tí tách nhỏ giống, sau đó im bặt.
An tĩnh vài giây.
"Không thiếu," giọng đối phương ỉu xìu, tinh thần hơi sa sút, "Chị."
"Bác sĩ Thời." Hộ sĩ ló đầu ra từ phòng bệnh, nhìn cô, "Cô có ổn không?"
Chắc là bên kia nghe được có người gọi cô nên lập tức nói:
"Chị, vậy chị cứ là việc trước đi, em cúp máy đây. Chị đang vội đúng không, bây giờ còn chưa đến giờ tan tầm mà, em không quấy rầy chị nữa."
"Được," Thời Niệm ngưng một chút, trước khi cúp máy vẫn hỏi một câu, "Trong nhà có chuyện gì sao?"
Bình thường Thời Hằng rất ít khi gọi điện cho cô,càng không bao giờ gọi ngay trong giờ làm việc.
"Không đâu, không đâu," Thời Hằng vội vàng giải thích: "Chỉ là hai ngày nay mẹ có nói lâu lắm rồi không thấy chị, nên em mới hỏi chị một chút."
Thời Niệm "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì.
Ngay sau đó, bên kia cúp máy.
Thời Niệm do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không gửi tin nhắn qua.
Cất điện thoại xong, Thời Niệm vào phòng bệnh số 15, người mẹ đang ôm đứa bé khóc trên giường, khi chồng cô ấy nhìn thấy Thời Niệm thì lập tức xông đến, túm lấy tay áo cô, thanh âm nghẹn ngào.
"Bác sĩ Thờ, cô mau nhìn một chút, con gái tôi bị sao thế này? Con bé cứ không chịu ăn, không ăn chút nào cả, thật sự là ..... một miếng cũng không ăn."
Thời Niệm vỗ vỗ cánh tay hắn, "Bình tĩnh lại đã, tôi kiểm tra một chút." Nói xong, cô duỗi tay bế em bé từ trong tay người mẹ.
"Oa..... Oa oa ...... Oa."
Thời Niệm cúi đầu nhìn em bé trong lòng, hai má đỏ bừng, hai bàn tay nho nhỏ nắm chặt thành quyền, miệng há lớn, tiếng khóc dồn dập, môi cũng hơi tái.
Rõ ràng là đói bụng, đang đòi ăn mà.
Thời Niệm bế em bé đến bên người sản phụ, cẩn thận đỡ đầu em bé, "Tô đỡ, cô cho bú lại một lần thử xem."
Người mẹ hít hít mũi, cố nén nước mắt, thử đút sữa lại cho đứa trẻ.
Đứa trẻ mới sinh đều phản ứng theo bản năng, sẽ liếʍ ʍúŧ một chút, đứa bé này cũng vậy, ngay lập tức ngậm lấy, dùng sức hút hai cái liền buông ra, đúng là không chịu bú.
Lặp lại ba lần, đều như thế.
Hoàn toàn không chịu bú, đổi thành sữa bột cũng không chịu, nhất quyết không ăn.
"Oa" một tiếng, sản phụ rốt cuộc không chịu nổi nữa, cảm xúc rối loạn, ôm đứa bé vào ngực gào khóc.
"Sao con bé không chịu bú? Sao lại không bú chứ? Cứ mãi không chịu ăn, con bé rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
"Bác sĩ Thời, con bé đói chết mất, cứ không ăn thế này thì đói chết mất."
"Con gái tôi rốt cuộc là bị sao vậy? Con bé bị sao vậy chứ?"
"Ô ô ô, con bé bị sao vậy? Bác sĩ Thời, cô mau cứu con gái tôi đi, tôi cầu xin cô đó!"
"Ô ô ô....."
"Bình tĩnh nào, bình tĩnh lại nào," Thời Niệm nỗ lực trấn an cảm xúc bệnh nhân, muốn ôm lấy đứa bé, "Để tôi thử lại một chút."
Sản phụ không chịu buông tay, ôm chặt đứa bé, mặt dán vào nó, nước mắt như mưa, trong miệng lẩm bẩm:
"Không được, không được, căn bản là không được, ai cũng không được, không được, hoàn toàn không được...."
Chồng sản phụ cũng không khống chế được cảm xúc, gắt gao bắt lấy tay Thời Niệm, "Con gái tôi không phải..... không phải..... không phải là đầu óc có vấn đề đấy chứ?"
Em bé mới sinh đều bú sữa, sao con gái hắn lại không chịu bú, rõ ràng là trí lực không phát triển hoàn thiện!
Thời Niệm nhíu mày, em bé mới sinh không thể phán đoán được trí lực cao hay thấp, nhưng nhận ra hệ thần kinh có phát triển bình thường không thì vẫn được.
Vừa rồi lúc cô bế đứa bé, phản xạ cầm nắm, phản xạ liếʍ ʍúŧ, còn biết ôm, nhưng phản xạ cơ bản nó đều có, hiển nhiên là không có vấn đề về hệ thần kinh.
Em bé cũng biết khóc biết nháo, biết đói bụng, càng khẳng định lập luận bên trên.
Vậy thì chỗ nào xảy ra vấn đề chứ......
Hệ tiêu hóa sao?
Nếu vậy thì sẽ có triệu chứng không thể tiêu hóa hoặc trướng bụng đi tả sau khi ăn mới đúng, chứ không như hiện giờ, hoàn toàn không chịu bú.
Vậy.....
"Lấy ít nước vào chén nhỏ," Thời Niệm đột nhiên mở miệng, "Mang thêm cái muỗng lại đây, tôi cho em bé uống ít nước, môi cũng khô hết rồi."
"Tôi..... tôi.... tôi đút cho," sản phụ khụt khịt, không chịu buông tay, "Tôi đút, để tôi đút cho."
"Được, cô ôm đứa bé," Thời Niệm múc một thìa nước nhỏ, khom lưng đứng bên giường, tay còn lại lót dưới gáy đứa trẻ, hơi nâng một chút, để lộ ra hàm của nó, "Chúng ta cho đứa trẻ uống ít nước đã."
"Mọi người," Thời Niệm quay đầu nhìn mấy người xung quanh, "Mở đèn di động lên, tôi muốn kiểm tra khoang miệng con bé."
"A a. được được."
Rất nhanh, ánh sáng đều tụ lại.
Sau khi uống chút nước, tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ lại, tình hình chuyển biến tích cực hơn.
Sản phụ cũng bị ảnh hưởng, không khóc nữa, hít hít mũi, nhỏ giọng hỏi Thời Niệm:
"Về sau tôi cứ dùng thìa đút là được đúng không?"
"Đúng vậy," Thời Niệm nói xong lại ghé sát vào, nương theo ánh đèn, nâng gáy đứa trẻ lên, ngừng một chút, "...... Trong thời gian ngắn cô chỉ có thể đút như vậy thôi."
".....Hả?" Sản phụ khó hiểu.
Thời Niệm bế đứa bé lên, ôm vào trong ngực, dỗ dành, chắc là uống xong mấy nước cũng đã mệt mỏi, lúc này đứa bé không náo loạn nữa, có chút mơ màng buồn ngủ, Thời Niệm nói với người nhà bệnh nhân:
"Pha chút sữa bột đi, dùng thìa từ từ đút, em bé sẽ ăn."
"Được được được," người chồng vội vàng thúc giục bảo mẫu, "Mau mau mau, pha sữa bột, pha sữa bột."
Thời Niệm cúi đầu nhìn vài lần, xác nhận lại, sau đó mở miệng:
"Em bé có dấu hiệu hở hàm ếch nhẹ, vị trí hàm ếch hơi mềm."
Phòng bệnh nháy mắt an tĩnh lại.
Ngay sau đó, một âm thanh "loảng xoảng" vang lên, bình sữa trong tay người chồng rơi xuống đất, mắt người vợ ầng ậng nước, sắp khóc