Thời Niệm mở cửa.
Cố Thành bước vào đổi giày, còn thuận tiện đưa một đôi dép cho Thời Niệm thay, sau đó đặt đồ trên sofa, đi vào bếp, lấy đũa, bát và thìa.
Rất nhanh liền bày biện xong, nhìn Thời Niệm còn đang ngơ ngác đứng ở cửa, thúc giục:
"Sao còn chưa vào thế? Mau vào nhà đi."
Thời Niệm: "....."
Đây! Là! Ai! Đến! Nhà! Ai! Thế! Hả!!!
Cố Thành quen cửa quen nẻo đến mức chính cô cũng tưởng đây là nhà hắn chứ không phải nhà mình!
Thời Niệm mím môi, loẹt xoẹt dép lê đi qua, ngồi đối diện với Cố Thành, ngữ khí cứng rắn, nhìn hắn nói:
"Ăn xong anh phải đi ngay."
Cố Thành giương mắt, "Em sợ cái gì chứ?"
"Tôi có gì mà phải sợ?" Thời Niệm phản bác lại ngay, sau đó không cam lòng yếu thế, "Người sợ hãi phải là anh mới đúng."
Cố Thành rũ mắt, "Hả?"
Thời Niệm cầm thìa đảo đảo chén cháo, thổi thổi vài cái, hoàn toàn cạn lời với Cố Thành không biết sống chết.
"Không phải anh nói rồi sao?" Thời Niệm trừng hắn một cái, "Tôi mơ ước thân thể anh, vừa nhìn thấy là hận không thể hôn anh, ôm anh, sờ anh, anh còn không sợ à?"
Cố Thành câu môi, không trả lời.
Thời Niệm cúi đầu uống ngụm cháo, cháo ở cửa hàng này đúng là rất ngon, gia vị vừa đủ, không mặn không nhạt, uống vào dạ dày rất thoải mái.
Thấy Cố Thành không có ý định trả lời, Thời Niệm trợn trắng mắt, hù dọa hắn:
"Anh cứ cẩn thận ngày nào đó đầu óc tôi nóng lên sẽ đem anh"
......
"Đem tôi làm gì thế?" Cố Thành một tay chống cằm, nhìn cô gái phía đối diện, khóe miệng cong cong, "Sao bác sĩ Thời không nói tiếp?"
"......Đem anh ra đánh."
Thời Niệm chậm rì rì nói nốt, nói xong vội vàng cúi đầu húp mạnh mấy ngụm cháo, trong lòng thầm may mắn.
Quá quá quá quá quá quá quá quá nguy hiểm, suýt chút nữa là nói ra rồi!
Thời Niệm âm thầm tát cho mình mấy bạt tai trong đầu, quả nhiên là no ấm tư dâʍ ɖu͙ƈ, ăn no uống say thì đầu óc liền đình công.
Lo lắng bản thân lại không khống chế được mà nói ra cái gì, Thời Niệm một hơi húp xong chỗ cháo, thúc giục:
"Được rồi, anh về đi."
Ăn xong thì về được rồi đó.
Cố Thành: "......Tôi còn chưa ăn xong mà."
Thời Niệm nhìn cháo trong bát Cố Thành vẫn còn nguyên, thầm nghĩ: "Anh đã ăn miếng nào đâu." Cô đã uống xong hết rồi mà người này còn chưa ăn được mấy miếng.
Thời Niệm ngượng ngùng, không giục hắn nữa, dứt khoát ngồi nhìn Cố Thành.
Cố Thành ngồi đối diện cô, trên bàn trà sạch sẽ sáng bóng phản chiếu bóng dáng hắn, ánh đèn rọi xuống, tuấn dật mà thanh nhã, cúc áo trên cùng không cài, lễ nghi ăn uống rất tốt, thong thả ung dung, nghiêm túc chăm chú ăn từng miếng, có vẻ tùy ý lại tự phụ.
Quá đẹp, so với vừa rồi cô ăn uống như thuồng luồng, thì người ta có gia giáo hơn nhiều.
Chỉ là......
Thời Niệm cố gắng nhẫn nhịn, mãi đến khi Cố Thành ăn xong, cô đem chén đũa vào phòng bếp, đặt vào trong bồn rửa bát, mới mở miệng:
"Anh chậm quá đó."
Cố Thành đi phía sau cô, nghe vậy thì dừng lại.
Thời Niệm nhận cái thìa từ tay hắn, nhắc nhở: "10 giờ rồi, không còn sớm nữa." Cơm nước xong thì thu dọn đồ đạc về nhà đi chứ.
Ngay sau đó,
Cố Thành từ phía sau dán tới, đôi tay siết lại, bao vây Thời Niệm trong lồng ngực, cúi đầu nhìn cô, ẩn ý nói:
"Tôi chậm sao?"
Thời Niệm cứng đờ người, hơi thở nam tính ấm áp phả bên tai, nóng bỏng, khiến cô tay chân luống cuống.
"Hả?"
Thanh âm trầm thấp ám ách, nỉ non bên tai, mùi đàn hương khiến lòng người run rẩy.
Dưới ánh đèn phòng bếp, yên tĩnh vô cùng, chỉ còn lại tiếng hô hấp cùng tiếng thở dốc như có như không.
Thời Niệm nhắm mắt lại, cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của Cố Thành đang chậm rãi di chuyển từ trên trán, thấp dần, dừng lại ở khóe môi một chút, lại xuống cằm, dọc theo cổ cô, tiếp tục đi xuống......
Đôi tay chạm vào đá cẩm thạch lạnh lẽo khiến Thời Niệm giật mình một cái, nháy mắt liền thanh tỉnh.
Đột nhiên dùng sức, đẩy Cố Thành ra, đôi tay run run rẩy rẩy chỉ vào hắn.
"Anh anh anh anh anh mới làm gì đó?"
Cố Thành dựa vào cửa phòng bếp, nhìn Thời Niệm, hỏi ngược lại: "Em mới làm gì đó?"
"Tôi...." Thời Niệm đỏ mặt, nắm chặt cổ áo, "Anh đừng có ở giở trò lưu manh!" Người này suýt chút nữa đã đem cô...
Cố Thành chỉ vào cúc áo sơ mi của mình, vô cùng ung dung nhìn cô.
"Ai lưu manh chứ hả, bác sĩ Thời."
Thời Niệm mở to hai mắt, khó tin mà nhìn Cố Thành, cúc áo từ trên xuống dưới đều bị cởi sạch, chỗ thắt cà vạt còn như bị người ta túm lấy, nhăn dúm dó.
Thời Niệm vội vàng buông tay, cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình.
Hoàn hảo, không hề tổn hao gì, một chút dấu vết cũng không có.
Thời Niệm: !!!!!!
Không thể nào!!!!!
"Em muốn cởϊ áσ tôi ra." Cố Thành lên án.
Thời Niệm theo bản năng mà phủ nhận.
"Không phải tôi!"
"Tôi không làm!"
Sao cô có thể làm ra chuyện này với Cố Thành chứ? Hôm nay cô cũng không say!!!
Ánh mắt chạm tới áo sơ mi như bị người ta chà đạp qua của Cố Thành, thanh âm yếu ớt dần, ".....Tôi nhắm mắt mà."
Cô căn bản không biết cái gì hết! Mắt cũng nhắm lại , làm sao có thể đem áo Cố Thành biến thành thế này chứ!
Cố Thành chậm rãi giương mắt, thanh âm có chút tản mạn.
"Sao em lại nhắm mắt chứ?"
"......"
"Vừa rồi tay em bám vào đâu thế?"
Thời Niệm mím chặt môi, tay cô, tay cô, tay cô hình như đúng là có bám vào ...... áo Cố Thành.
"Chỉ có hai chúng ta ở đây, trừ em ra thì còn ai đâu chứ?"
"....."
Cho nên, vừa rồi ý loạn tình mê nên cô thật sự đã biến áo Cố Thành thành cái dạng kia?
Cô thật sự làm ra loại chuyện thế này?
"Em quên rằng lúc trước trên xe em làm gì tôi sao." Cố Thành "tốt bụng" nhắc nhở cô, "Em là người có tiền án."
Em là người có tiền án.
Em là người có tiền án.
Em là người có tiền án.
.......
Thời Niệm lấy tay che mặt, thân dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống, thanh âm nhỏ nhu đang lẩm bẩm một mình.
"Sao tôi có thể làm ra chuyện này được chứ?"
Cô thật sự cảm thấy mình không thể làm ra chuyện thế này, không tin nổi cô lại làm rồi.
Rõ ràng người chủ động là Cố Thành, sao có thể đổi thành cô rồi?
Chẳng lẽ đều