Hoa viên trong tiểu khu Giang đô có hồ nhân tạo, trên hồ còn có một chiếc cầu dài, thông đến giữa hồ.
Thời Niệm ăn cơm chiều xong liền bị Cố Thành túm xuống lầu.
Lấy cớ rất bùi tai,
Tiêu thực.
Gió đêm mát lạnh, sao trời lấp lánh.
Ở giữa hồ thỉnh thoảng xuất hiện những gợn sóng nước được ánh đèn bên bờ chiếu sáng lóng lánh, nước gợn bốn phía, chậm rãi đẩy đưa, rồi lại tan vào dòng nước, lặng yên không tiếng động.
Tuy rằng chuyển vào ở lâu như vậy nhưng Thời Niệm còn chưa từng chân chính dạo quanh tiểu khu. Bình thường cô rất bận, một ngày chỉ có ba điểm là bệnh viện, phòng thí nghiệm và nhà, một đường sinh hoạt lặp đi lặp lại.
Chưa từng hưởng thụ cảm giác này.
Thời Niệm đứng trên cầu, nhắm mắt lại, mở hai tay ra, cảm nhận hơi nước được gió đêm thổi bốc lên, hắt lên mặt mình.
Mát lạnh, lại thoải mái thanh tân.
Thật là thoải mái.
Giây tiếp theo,
Thân thể ấm áp từ trước mặt áp tới, mang theo mùi đàn hương thoang thoảng, đôi tay bắt chéo qua eo cô.
"......:
Thời Niệm mở mắt ra, ngửa đầu, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.
"Anh làm gì thế?"
Đang yên đang lành lại chạy tới ôm cô?
Cố Thành còn kinh ngạc hơn cô, "Không phải em giang tay ra vì muốn được tôi ôm sao?"
"......"
Thời Niệm nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Tôi, không, hề." Nói xong lại sờ tới eo Cố Thành, chuẩn bị hung hăng nhéo cho hắn một cái.
Kết quả còn chưa kịp ra tay, cổ tay đã bị Cố Thành bắt được, còn làm ra vẻ bắt quả tang.
"Lại muốn sờ tôi?"
Cái từ "Lại" này thật là.....
Thời Niệm nhìn Cố Thành, nói: "Anh đừng nghĩ nhiều thế có được không? Chúng ta đơn thuần chỉ là......hàng xóm thôi không được sao?"
Cả ngày nghi ngờ cô ủ mưu quấy rối hắn, hắn có mệt không thế?
"Đơn thuần?" Tựa như bị lời của cô chọ chọc cười, Cố Thành giơ tay, nhéo cằm Thời Niệm, "Bác sĩ Thời, em cảm thấy những chuyện em làm rất đơn thuần sao?"
Thời Niệm trầm mặc.
Cố Thành cúi người, ghé lại gần hơn, cố ý đè thấp giọng, hơi khàn, giữa đêm đen trở nên vô cùng dễ nghe.
"Bác sĩ Thời?"
Thời Niệm mím môi, tim run rẩy, dường như còn có một tí xíu.....động tâm.
Hai mắt không chớp nhìn người đàn ông trước mặt, hàng mi dài buông xuống, đồng tử đen nhánh phản chiếu hình dáng cô, ý cười nhợt nhạt, như chứa đựng cả bầy trời soa trong đáy mắt.
Đêm đen, ánh trăng, còn có làn nước hơi gợn sóng lăn tăn sau lưng.
Bầu không khí quá tốt khiến tim cô bắt đầu tăng tốc.
Thời Niệm nuốt nuốt nước miếng, khắc chế nội tâm xúc động sôi trào của mình, miễn cưỡng "Ừ" một tiếng liền rời mắt.
"Anh, anh tránh xa tôi một chút."
Cô sợ không khống chế được chính mình.
"Bác sĩ Thời," Cố Thành ghé lại gần hơn, chóp mũi cọ lên chóp mũi cô, cố ý mê hoặc, "Em muốn hôn tôi, phải không?"
Ánh sáng trong mắt trắng trợn câu dẫn, giống như kẻ săn mỗi trực chờ trong góc tối, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, đợi cô từng chút từng chút giao nộp chính mình.
Khoảng cách đột nhiên rút ngắn, rất khó khống chế bản thân không chạm vào.
Thời Niệm cảm thấy khó thở, ánh mắt dừng lại trên bờ môi Cố Thành, trong đầu có tiếng kêu gào "Hôn hắn đi", "Hôn hắn đi", "Hôn hắn đi".
Trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất bình, Cố Thành luôn miệng nói cô chiếm tiện nghi của hắn, vừa ôm vừa hôn, nhưng cô đã làm thế bao giờ đâu!
Ít nhất,
Chưa từng làm lúc thanh tỉnh.
Tiếng tim đập như chứng minh sự uất ức của cô, nếu đã gánh tội danh này rồi thì ngại gì không làm thật, đỡ mất công cả ngày nghe hắn bịa đặt.
Tim càng đập càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô chưa từng chủ động hôn hắn lúc tỉnh táo.
Khẩn trương mà kích động.
Còn có chút hưng phấn.
Thời Niệm giơ tay, nhẹ nhàng đặt trên vai Cố Thành, bởi vì khẩn trương mà lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Cố Thành rũ mắt, kiên nhẫn đợi.
Nhìn cô cẩn thận nhón mũi chân, vị vào bai hắn, từng chút từng chút tiến lại gần, hơi thở quyến rũ như loại rượu mạnh nhất.
Thơm ngọt khiến người ta mê say.
Mỗi một giây đều vô cùng suиɠ sướиɠ.
Một khác khi cánh môi mềm mại kia chạm tới, trong lòng Cố Thành thở phào một hơi, bàn tay ôm lấy eo cô, lẳng lặng chờ đợi cô tiến sâu vào.
Thời gian chỉ vẻn vẹn vài giây, cánh môi mềm mại liền rời đi.
Cố Thành không vui nhíu mày, cái gì thế này?
Giây tiếp theo, hắn bóp chặt eo cô, nặng nề hôn xuống, không lưu lại cho cô nửa đường sống, hàm răng cắn mở môi cô, tiến sâu vào đòi lấy.
Vô cùng triền miên.
Một chút cũng không ôn nhu, trong vội vàng còn có vài phần dữ dằn, thậm chí về sau còn không thể khống chế mà cắn mạnh môi cô.
"Ưm ưʍ.....Đau."
Thời Niệm cảm thấy hít thở không thông, nụ hôn bá đạo và cường thế khiến cô không thể chống đỡ, hai tay dùng sức đẩy Cố Thành ra,
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ ở môi dưới càng làm cô hối hận.
Sau một lúc lâu,
Hai người tách ra, Thời Niệm nhắm mắt lại, thở hồng hộc mà dựa vào vai Cố Thành.
Cố Thành cúi đầu, "Bác sĩ Thời, em muốn tỏ tình sao?"
Sao trời lấp lánh, hoa tiền nguyệt hạ.
Đúng là thời điểm thích hợp để tỏ tình.
Thời Niệm còn chưa bình tĩnh lại, đang muốn đứng thẳng dậy, nghe hắn nói thế, nhất thời lại mềm nhũn, cắn răng, gằn từng chữ một:
"Không, muốn."
Duỗi tay nâng cằm cô lên, Cố Thành nhướng mày.
"Không định tỏ tình thì em hôn tôi làm gì?"
Thời Niệm chột dạ, ngay sau đó hất mạnh tay Cố Thành ra, ánh mắt hơi lóe.
"Hôn một cái thôi mà, làm gì mà ngạc nhiên thế," Thời Niệm vỗ vỗ ngực Cố Thành, "Anh cũng đâu phải là chưa từng trải qua."
Không phải cả ngày ồn ào nói bị cô chiếm tiện nghi sao?
Dù sao một lần là chiếm, hai lần cũng là chiếm thôi.
Khụ khụ khụ, quen dần là được.
Thời Niệm nói xong, không đợi Cố Thành mở miệng liền muốn xoay người lỉnh mất, kết quả không đi được hai bước đã bị bắt trở về.
Cố Thành nhướng mày, "Em nói cái gì?"
Thời Niệm cũng cảm thấy lời mình nói rất rất rất rất rất rất kỳ cục, đành phải căng da đầu khuyên Cố Thành nghĩ thoáng.
"Đều là người trưởng thành rồi," Thời Niệm nuốt nuốt nước miếng, "Hôn một cái cũng có mất miếng thịt nào đâu."
Thời Niệm nói xong vội vàng liếc trái liếc phải, đè thấp thanh âm, "Đừng ồn ào." Kêu lớn tiếng như vậy, để người khác nghe được thì không hay.
Ảnh hưởng không tốt.
Cố Thành cười khẩy, giơ tay muốn cởϊ qυầи áo của cô, "Phải không? Nếu đều là người trưởng thành rồi thì tôi đây không khách khí nữa, tôi cũng"
"A a a!"
Mắt thấy quần áo sắp bị hắn kéo ra, Thời Niệm nóng nảy, người này muốn làm bậy cái gì? Hai tay dùng sức đấm Cố Thành, bắt lại bàn tay đang tác loạn của hắn, thuận tiện túm luôn quần áo hắn.
"Anh muốn làm gì? Anh cút đi! Đừng có giở trò lưu manh với tôi! Anh .... Cút đi cho tôi!"
"Bác sĩ Thời không phải nói đều là người trưởng thành rồi, sao chuyện này....."
"Anh cút ngay cho tôi! Tránh ra! Đừng ép tôi ra tay với anh!"
"Thời Niệm Niệm!!!"
"......Tôi nói anh đừng....."
......
Lúc đi thang máy, xuyên qua hình ảnh phản chiếu của tấm kính dày có thể nhìn thấy dáng vẻ người bên cạnh.
Áo sơ mi sọc xanh bị xoa đến nhăn dúm dó, từ bả vai xuống mãi đến eo đều bị xé rách, trước ngực còn có vào vết cào, trên cổ cũng có dấu răng.
Ánh mắt chạm phải tầm mắt Cố Thành, Thời Niệm vội vàng quay đi, trong lòng nghĩ thầm.
Thật ra bình thường cô rất ôn nhu.....
Di động rung lên, Thời Niệm cúi đầu xem tin nhắn trong nhóm chat, chủ nhiệm tag tên cô, nói khi nào cô mở nhóm nghiên cứu nhớ ghi lại đề tài cụ thể để mọi người tham khảo làm thực nghiệm và làm nghiên cứu cấp quốc gia năm sau.
Thời Niệm tắt di động, thở phào, nhìn Cố Thành, ôn nhu nói:
"Về sau tôi sẽ làm thật nhiều thực nghiệm, viết thật nhiều báo báo, xin thật nhiều đề tài, nhất định sẽ có rất nhiều tiền," dừng một chút, "Đến lúc đó nhất định sẽ bồi thường cho anh."
Cô không phải loại người không tiền không thể, cũng vô cùng tin tưởng bản thân.
Cố Thành nhìn cô.
Thời Niệm nhấp nhấp môi, tim run lên nhưng vẫn mạnh miệng: "Ai bảo anh chơi trò lưu manh trước." Nếu hắn không động thủ muốn cởϊ qυầи áo cô thì sao cô có thể đánh hắn chứ?
"Tôi?" Cố Thành duỗi tay, đem người túm đến trước ngực," "Là ai chủ động"
"Đúng, tôi sai rồi," Thời Niệm cướp lời, "Là tôi sai, tôi không phủ nhận."
Cố Thành cúi đầu, "Chịu trách nhiệm chứ?"
Thời Niệm chớp chớp mắt, mạnh mẽ lắc đầu.
Cố Thành tức giận, tay bóp má cô, hận đến ngứa răng.
"Thời __ Niệm __ Niệm."
Thời Niệm bẻ tay Cố Thành ra, lúng búng nói:
"Sẽ đền quần áo cho anh mà, anh buông ra....."
_____
Hạ tuần tháng mười, tiền thưởng lục tục chảy về ví, bao gồm toàn bộ kinh phí của bệnh cùng với tiền thưởng nghiên cứu khoa học, còn thêm cả tiền trợ cấp lao động linh tinh.
Lúc Thời Niệm nhận được thông báo thì vẫn còn đang ở phòng thí nghiệm làm thực nghiệm, nhìn tài khoản tăng thêm một khoản lớn, đôi mắt cong cong, lập tức nhắn tin cho Cố Thành.
Thời Niệm: [Gửi số tài khoản của anh cho tôi đi.]
Cố Thành: [?]
Thời Niệm: [Áo khoác lúc trước của anh và cả áo sơ mi sọc xanh nữa, bây giờ tôi đền cho anh.]
Thời Niệm gửi tin nhắn xong thì liền ghi lại vài nét trên giấy, tính toán số tiền mình có thể bỏ ra.
Đền?
Nhìn tin nhắn trên di động, Cố Thành híp híp mắt, lập tức gọi thẳng tới.
Cố Thành: "Em đang ở đâu?"
Thời Niệm: ".....Phòng thí nghiệm."
Mỗi lần gọi tới đều hỏi câu đầu tiên là cô ở đâu, cô còn có thể ở đâu chứ, không ở bệnh viện thì chính là ở phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm của cô thật ra cũng nằm trong bệnh viện, tóm lại chỉ có thể bệnh viện thôi.
Cố Thành: "Em muốn đền?"
"Đương nhiên," có vài đồng nghiệp đến lấy đồ, Thời Niệm đứng tránh sang một bên, cố tình cường điệu nói với Cố Thành bên kia: "Tôi không phải loại người nợ xấu, nếu tôi nợ thì nhất định sẽ trả."
Đúng là cô không nhiều tiền bằng Cố thị nhưng cũng không phải là không có tiền, chỉ là cần thêm chút thời gian mà thôi.
Cố Thành hừ lạnh một tiếng: "Phải không?"
Nghe ra được thanh âm nghẹn khuất của Cố Thành, Thời Niệm cảm thấy trong vô cùng sảng khoái , uống một ngụm nước, thập phần khí phách trả lời:
"Anh đọc số tài khoản đi."
Cố Thành dựa vào ghế xoay, lười biếng nói:
"Được, vậy bồi thường trong sạch trước đi."
"....."
Còn chưa kịp trả lời, trong phòng thực nghiệm đã có người thò đầu ra thăm dò, hô to với Thời Niệm:
"Thời Niệm Niệm, đến phiên cô dùng đài thực nghiệm đó, cô có làm không thế, không thì nhường tôi đi."
"Được được được, tôi tới đây."
Thời Niệm liền nói với Cố Thành: "Tôi phải về phòng thí nghiệm đã không thì bị người khác chiếm chỗ mất, lát nữa anh gửi số tài khoản cho