Thời Niệm hung hăng trừng mắt với Cố Thành, xấu hổ cười cười với Đỗ sư tỷ, sau đó nhỏ giọng giải thích:
"Hắn nói linh tinh, chị đừng để ý."
Nói linh tinh?
Cố Thành nhướng mắt, ánh mắt cố định trên người Thời Niệm, nhìn cô vài giây mới mở miệng:
"Em hôn"
Thời Niệm chột dạ, không hề nghĩ ngợi mà chạy tới che miệng Cố Thành lại, đè thấp thanh âm:
"Trước mặt sư tỷ của tôi, anh đừng có nói lung tung, nghe không!"
Cố Thành giơ tay, vòng qua eo cô.
Thời Niệm không chú ý, chỉ nghĩ nhanh chóng bịt miệng hắn, hù dọa:
"Ai còn nói bậy, tôi sẽ khiến miệng anh sưng lên!"
Cố Thành chậm rì rì mà "Hả?" một tiếng.
Thời Niệm trừng mắt nhìn hắn vào lần, lúc này mới thả lỏng tay, trước khi xoay người còn không quên nhoe giọng dặn dò Cố Thành, "Anh giải thích với sư tỷ tôi một chút, cứ nói là"
Quay người lại, nín bặt.
Đỗ sư tỷ đã biến mất tiêu, không biết là đi lúc nào.
"Chắc là bị em háo sắc dọa sợ rồi," Cố Thành khom lưng, ghé sát vào tai Thời Niệm, vô cùng tri kỷ giải thích: "Dù sao thì lúc bác sĩ Thời nhào tới, tôi cũng bị dọa sợ đây này."
"....."
Tời Niệm giật giật khóe môi.
Dọa sợ?
Nhìn hắn có chỗ nào giống bị dọa sợ chứ?
Hơi cúi đầu, nhìn bàn tay to bên hông, Thời Niệm giơ tay, hất tay hắn xuống, xụ mặt nhìn Cố Thành.
"Ai cho anh để tay trên eo tôi? Anh có phải là muốn chiếm tiện nghi của tôi không hả?"
Cố Thành câu môi, "Em nói xem?"
"Tôi nói anh chính là muốn chiếm tiện nghi của tôi," Thời Niệm lẩm bẩm hai câu, nhìn cổng lớn có không ít đồng nghiệp lục tục đi ra ngoài liền xoay người mở cửa xe, thúc giục: "Mau lên xe."
"Gấp như vậy?" Cố Thành nhíu mày, mở cúc cổ áo, nhìn Thời Niệm, "Tôi có thể chuẩn bị thêm một chút không?"
"......"
Lúc này sư tỷ ở đây thì một câu cũng không nói, giữ giá lắm cơ, hiện tại không còn ai, miệng lại xoen xoét không ngừng.
Thời Niệm bực mình, hung hăng nhéo vào eo Cố Thành, ấn cổ hắn, đem người đẩy vào xe.
"Phanh" một tiếng, nặng nề đóng cửa xe lại, bình tĩnh lại một chút, nói với tài xế:
"Lái xe đi."
"Vâng."
Từ lúc lên xe, người kia ngoan ngoãn hơn nhiều.
Thời Niệm nhẹ nhỏm thờ phào, lấy ví ra, nhìn Cố Thành.
"Áo khoác và áo sơ mi của anh bao tiền, tôi trả lại cho anh."
Khuỷu tay Cố Thành gác trên cửa sổ xe, lười biếng nhìn cô, không nói chuyện.
Đợi một lúc vẫn không thấy Cố Thành rả lời.
Thời Niệm nhấp nhấp môi, "Anh còn không nói thì tôi không đền nữa."
"Trả nợ?" Cố Thành ghé lại gần, gập khuỷu tay lại, một tay chống sau đầu Thời Niệm, ngữ điệu lười nhác, "Trả trong sạch lại cho tôi trước đi."
"....."
"Cố Thành, anh đừng có mà suốt ngày treo cái trong sạch trong sạch bên miệng," Thời Niệm đỡ trán, có chút đau đầu, nói như đúng là mất hết trong sạch không bằng, "Chúng ta nói chuyện áo khoác cùng áo sơ mi của anh, chuyện kia tạm thời để đó đã."
Cố Thành nhướng mày, "Sao lại không nói?"
Thời Niệm giật giật khóe môi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng quả thật là nhịn không nổi.
"Bởi vì..... không đáng tiền."
Không đáng tiền?
Không đáng tiền??
Không đáng tiền??!!
Cố Thành cười khẩy, tay nâng cằm cô lên, "Em lặp lại lần nữa."
"Tôi nói," Thời Niệm nén cười, "Trong sạch của anh không đáng"
Lời còn chưa nói xong, đã bị người ta ép xuống.
"Ưm ưm ưʍ......Anh làm.....Cố.....A đau."
Thời Niệm dùng sức đấm vào lưng Cố Thành, lại bị túm hai tay bẻ lên trên đầu, cả người bị đè trên hàng ghế sau, không thể động đậy.
Cố Thành cúi đầu nặng nề hôn, đầu lưỡi đảo qua hàm răng cô, lướt qua từng tấc trong khoang miệng non mịn của cô, dùng sức quấn lấy đầu lưỡi cô, thỉnh thoảng cắn một cái trên đó.
Không nặng không nhẹ, tê tê dại dại.
Thời Niệm bị hắn cắn ứa cả nước mắt, theo khóe mắt chảy xuống.
Sau một lúc lâu,
Cố Thành buông ra, nhìn cô gái dưới thân, khóe mắt đẫm nước ửng hồng, nước mắt sáng lấp lánh đọng lại ở khóe mắt, hắn cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, đồng tử đen nhánh càng thêm tối tăm.
"Trong sạch của tôi có đáng tiền hay không?"
"Không đáng!"
Tên đàn ông xấu xa chỉ biết chơi trò này, có bản lĩnh thì hắn buông tay ra, hôm nay cô nhất định liều một phen với hắn!
"Phải không?"
Cố Thành cười, ánh mắt nóng rực dừng trên cánh môi sưng đỏ của cô.
Thời Niệm lúng túng, thanh âm bắt đầu run run, "Anh từ từ, tôi......a a"
So với vừa rồi còn hung tàn hơn, Thời Niệm mím môi, cắn chặt khớp hàm, ánh mắt Cố Thành có ý cười, nặng nề cắn lên cánh môi cô.
Thời Niệm nức nở một tiếng, chấp nhận bại trận.
Thật lâu sau,
Đôi môi chia lìa.
Cố Thành cúi đầu, trán chống lên trán cô, thân mật hỏi:
"Bây giờ đã thấy đáng tiền hay chưa?"
Thời Niệm nhắm mắt lại, nằm trên hàng ghế sau, hữu khí vô lực nói:
"Đáng tiền."
"Đáng nhiều hay ít?"
".....Một mao tiền."
"....."
______
Hôm sau.
Thời Niệm phẫu thuật xong, cùng đồng nghiệp đi thang máy lên lầu, mấy đồng nghiệp đang cùng nhau tán gẫu:
"Tôi nghe có người trong nhóm chat nói rồi, có phải thật không thế?"
"Không biết nữa, sáng nay có người nói nhìn thấy vài người mặc tây trang giày da đi đến tòa hành chính, không biết có phải là chuyện này không."
"Khó nói lắm, cứ chờ đã, đỡ mất công hy vọng nhiều rồi lại thất vọng."
"Cũng phải."
"Hôm nay cô chỉ có một ca phẫu thuật à?"
"Đâu ra thế? Tối nay có khi còn hai ca đấy, mệt quá."
.......
Thời Niệm đứng gần đó nhưng không chú ý lắm, cô gỡ khẩu trang, nhìn chính mình trong gương thang máy.
Nhân lúc không an chú ý, trộm dẩu miệng một chút, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe môi, chỗ đó bị cắn rách một chút, hơi đau đau.
Đang muốn lại gần nhìn cho rõ liền cảm nhận được ánh mắt đánh giá cùng tiếng cười rất nhỏ xung quanh.
Thời Niệm cứng người, chậm rãi đứng thẳng dậy, tỏ vẻ không có chuyện gì.
"Thời Niệm," đồng nghiệp bên cạnh cười nói: "Đang yêu đương hả?"
"Khụ khụ" hai tiếng, Thời Niệm hắng giọng, cười nhạt nói: "Không có, các cô nghĩ nhiều rồi."
Đồng nghiệp hiển nhân không tin, cố ý ghé lại gần, nhìn Thời Niệm, trêu chọc:
"Vậy miệng cô là ai cắn thế?"
"Chậc chậc chậc, người trẻ tuổi bây giờ yêu đương thật là, chậc chậc chậc."
"Sao nào? Hâm mộ à?"
"Còn phải hỏi? Cô xem xem người ta nhiệt tình chưa kìa, môi cũng đều bị cắn sứt."
"Về nhà tìm ông xã của cô thử xem, ha ha ha."
"Đi đi đi," đều là phụ nữ, lại đã kết hôn, đùa giỡn cũng không hề ngượng ngùng, "Chưa từng nghe qua câu đó sao?"
"Câu gì?"
"Vợ chồng trung niên hôn một cái, ác mộng ám ảnh suốt cả đời."
"Ha ha ha ha."
.....
Thời Niệm xấu hổ đứng một bên, ngày thường cô không hay nói chuyện phiếm cùng đồng nghiệp, loại đề tài này lại càng không nói.
"Thời Niệm, bạn trai cô làm nghề gì?"
"Là từ quen nhau hay trong nhà giới thiệu? Có đẹp trai không?"
"Cô bận như vậy, tìm người phải nhàn rỗi một chút, sau này để hắn làm người đàn ông nội trợ, nhỉ?"
Không thể không nói hóng chuyện là bản năng con người, đặc biệt là chuyện của Thời Niệm, người vừa có danh tiếng lại vô cùng bí ẩn trong bệnh viện.
"Không, không" Thời Niệm vừa định phản bác, mấy người kia đã ra khỏi thang máy, lúc gần đi còn không quên trêu chọc cô một câu, "Cưới nhớ mời tôi đấy."
"......"
Trở về phòng, gặp được Đỗ