Buổi sáng lúc giao ban vừa kết thúc, Thời Niệm đang định đi kiểm tra phòng thì Cố Thành nhắn tin tới.
Cố Thành: [Đến văn phòng chưa?]
Thời Niệm: [Đến rồi.]
Gửi tin nhắn xong, Thời Niệm nghĩ nghĩ, lại chủ động hỏi thêm một câu.
Thời Niệm: [Anh tới chưa?]
Lần này đối phương không gõ chữ mà trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua, Thời Niệm hạ thấp âm lượng, đặt sát bên tai, nghe được giọng nói chứa ý cười của Cố Thành truyền tới, tâm tình có vẻ rất tốt.
"Người phụ nữ có trách nhiệm quả nhiên khác biệt, còn biết chủ động quan tâm người khác nữa."
Thời Niệm đỏ mặt, nói như thể cô chưa bao giờ quan tâm hắn không bằng.
Nhưng mà,
Cẩn thận nghĩ lại, hình như...... đúng là chưa từng chủ động quan tâm thật....
Nhưng chịu trách nhiệm rốt cuộc là chịu trách nhiệm thế nào?
Cô và Cố Thành bây giờ là quan hệ gì chứ?
Dù sao nhất định cũng không phải là hàng xóm đơn thuần được, đều đã như vậy, còn nói là hàng xóm thì đúng là....
Bạn trai bạn gái?
Thời Niệm càng mất tự nhiên, cô chưa từng gặp chuyện thế này, lần đầu tiên đã xảy ra tình huống như vậy, thật sự không biết xử lý làm sao.
Nhưng nếu không nói rõ thì trong lòng cô lại không yên ổn, muốn nhắn tin cho Cố Thành xác nhận một chút, nhưng vạn nhất lỡ như không phải thì xấu hổ lắm.
"Thời Niệm," Đỗ sư tỷ ở đằng trước xoay người nhìn cô, nhíu mày, "Đang kiểm tra phòng đấy, em làm gì thế?"
"Tới đây." Thời Niệm tỉnh lại, vội vàng cất di động, bước nhanh qua đó.
Đỗ sư tỷ kỳ quái nhìn cô một cái, "Nhắn tin cho ai thế?" Mới sáng ngày ra đã ôm điện thoại cười ngây ngô.
"Không phải đâu," Thời Niệm hắng giọng, vô cùng chính trực nói, "Một người bệnh hỏi mấy vấn đề mà thôi."
Đỗ sư tỷ gật đầu, không nói gì thêm.
Vốn còn muốn hỏi Cố Thành, kết quả vừa kiểm tra phòng xong thì phải thực hiện hai ca giải phẫu buổi sáng, lúc Thời Niệm kết thúc thì đã 12 giờ trưa.
Vì buổi chiều còn có lịch phẫu thật nên cô ăn cơm ngay tại khu giải phẫu.
Cơm của khu giải phẫu là cơm tự cấp, ăn cũng không tệ lắm, Thời Niệm tùy tiện chọn mấy thứ rồi tìm vị trí ngồi xuống, bên cạnh là một đồng nghiệp đang xem phim.
Thời Niệm nhìn thoáng qua, dừng lại ở cảnh quay trong di động, một nam một nữ, người đàn ông nửa người trên trần trụi ngồi trên giường, cô gái dùng chăn bọc kín thân mình, nhỏ giọng khụt khịt:
"Phải làm sao bây giờ?"
Người đàn ông hai tay túm tóc, bộ dáng sầu khổ, có chút bực bội nói:
"Tôi biết làm gì nữa? Có thể làm gì bây giờ? Ngủ thôi mà, có phải chuyện gì đâu? Tôi uống say mà, cô cũng không phải không biết."
Cô gái lập tức bật dậy, túm lấy gối đầu, đập tới tới về phía người đàn ông, khóc lóc kể lể:
"Lời này mà anh có thể nói được sao? Cái gì gọi là ngủ thôi mà?"
"Ngay cả trách nhiệm cũng không dám chịu, anh có còn là đàn ông không vậy?"
"Anh đúng là đồ tra nam!" Cô gái hiển nhiên vô cùng tức giận, "Sao tôi có thể coi trọng một tên khốn như anh chứ! Ô ô ô..."
Người đàn ông cau mày.
Hình ảnh này....
Thời Niệm chớp chớp mắt, nuốt nuốt nước miếng.
Đồng nghiệp vừa quay đầu đã nhìn thấy Thời Niệm đang đứng yên không nhúc nhích, chỉnh âm lượng thấp xuống, cười nói:
"Âm thanh quá lớn sao?"
"Không phải, không phải."
Thời Niệm vội lắc đầu, thuận thế ngồi xuống bên cạnh, trộm liếc mắt nhìn hình ảnh trên di động.
Nhà ăn vốn ồn ào, sau khi đồng nghiệp hạ thấp âm lượng, gần như không thể nghe được hai người trong phim nói gì.
Thời Niệm xem một lúc, thấy cô gái vốn lệ rơi đầy mặt nay lại nín khóc mỉm cười, rúc vào trong lòng người đàn ông làm nũng.
Thời Niệm mở to hai mắt, khó tin nhìn hai người kia.
Thời Niệm:....Tuy không biết là phát sinh chuyện gì nhưng tôi rất bất ngờ.
"Khụ khụ," Thời Niệm hắng giọng, nhịn không được ghé sát lại gần đồng nghiệp kia, "Cô mới xem cái gì thế?"
"Mấy bộ phim drama mà thôi," đồng nghiệp uống một ngụm canh, nhìn Thời Niệm, cười cười, "Chắc chắn cô không thích xem đâu."
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết mấy bộ phim cẩu huyết này, nhất định Thời Niệm không thích xem.
Thời Niệm cười gượng hai tiếng, cô đúng là không ngấm nổi thể loại này, có đôi khi các đồng nghiệp trong văn phòng cũng bàn luận mấy bộ phim mới, cô nghe một hồi cũng chẳng hiểu mô tê gì.
Nhưng mà,
"Người đàn ông này lúc sau chịu trách nhiệm hả?" Thời Niệm chỉ vào hai người trong màn hình, "Hai người này hòa hảo lại rồi sao? Sao cô gái này lại cười? Vừa rồi không phải còn đang khóc sao?"
Nghe thấy Thời Niệm hỏi thế, đồng nghiệp sửng sốt, ngay sau đó "Xì" một tiếng, bật cười.
"Bác sĩ Thời, trước giờ cô đều chưa xem qua phim truyền hình sao?"
Bác sĩ Thời nổi danh của bệnh viện bọn họ, một tay làm lâm sàng, một tay nghiên cứu khoa học, năng lực công tác cực kỳ xuất chúng, thế nhưng có thể hỏi ra câu hỏi....cấp thấp như vậy, quả thực chọc cô cười chết.
Thời Niệm nghĩ nghĩ, thành thành thật thật nói: "Khi còn nhỏ có xem, nhưng hiện tại nhiều năm rồi tôi không còn xem nữa."
Đồng nghiệp vốn còn định trêu chọc cô vài câu, vừa thấy bộ dáng nghiêm túc giải thích của Thời Niệm thì ngừng cười, liếm liếm môi, không biết nên giải thích thế nào với Thời Niệm về cốt truyện video ngắn cẩu huyết này, đành phải nói:
"À, cô gái này vốn là thích tên kia, hắn dỗ vài câu, nói sẽ chịu trách nhiệm, cô ấy lại có thể không cao hứng sao?"
"Chịu trách nhiệm thế nào?" Hai mắt Thời Niệm sáng ngời, vội vàng hỏi, "Hắn tính chịu trách nhiệm thế nào?"
"A?" Đồng nghiệp sửng sốt, không nghĩ nhiều mà buột miệng nói luôn, "Cưới cô ấy nha, không thì còn có thể chịu trách nhiệm thế nào nữa?"
Nghe vậy, hai mắt Thời Niệm càng mở lớn.
Sau một lúc lâu,
Thời Niệm hồi thần, chớp chớp mắt, cô cảm thấy vấn đề này vẫn nên hỏi Cố Thành rõ ràng thì hơn.
_____
Buổi tối tan tầm, Thời Niệm ra khỏi bệnh viện liền nhìn thấy một người đứng cách đó không xa, do dự một chút liền chạy nhanh qua.
Còn chưa kịp đứng vững đã người ta đỡ được.
Cố Thành nhìn cô chằm chằm, khóe miệng cong lên, mở cửa xe ra.
"Rất muốn tôi sao?"
"...."
Thở nhẹ một hơi, khom lưng ngồi xuống, Thời Niệm cắn cắn môi, hai tay quy quy củ củ đặt trên đầu gối, vì mấy lời định nói mà nội tâm có chút khẩn trương.
Cố Thành lên xe sau, nhìn cô gái ngồi đến đoan đoan chính chính bên cạnh, hắn nhíu mày.
"Em lại định nói gì sao?"
"Ừ." Thời Niệm thận trọng gật đầu, cảm giác lòng bàn tay đều đã ướt mồ hôi, "Về chuyện tối qua."
Lòng Cố Thành trùng xuống, mím chặt môi, ý cười trên mặt cũng phai nhạt.
"Muốn nói cái gì?"
"Tôi," Thời Niệm nghiêng người, nhìn Cố Thành, nuốt nuốt nước miếng, "Tôi muốn nói"
Lời còn chưa dứt, Cố Thành đã cúi đầu, nặng nề cắn lên môi cô.
"Tôi....Ưm ưʍ..."
Lời còn