Thời Niệm lôi kéo Cố Thành bước vào thang máy, không biết có phải là do thân phận thay đổi hay không mà tâm thái con người ta cũng thay đổi, nhìn vào hình bóng hai người trong gương thang máy, lòng bỗng có chút thẹn thùng.
Đôi mắt lướt qua mặt Cố Thành, rồi chuyển tới hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Trước đây cũng không phải là chưa từng nắm tay, nhưng cảm giác lần này có chút khác biệt.....
Thời Niệm thử cử động ngón tay, cảm giác lòng bàn tay đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
"Em cào vào lòng bàn tay anh đấy à?"
Đột nhiên, Cố Thành hỏi một câu.
"A?" Thời Niệm sửng sốt, quay đầu nhìn Cố Thành, "Anh nói gì cơ?"
"Anh nói ____" Cố Thành kéo thật dài âm cuối, ngữ khí vô cùng tản mạn, khẽ cài vào lòng bàn tay Thời Niệm, lười biếng nói, "Bác sĩ Thời, em lại câu dẫn anh."
Ngón tay cào cào vào lòng bàn tay, ngứa quá.
Thời Niệm bật cười, "Em không có, em chỉ là không cẩn thận chạm phải thôi, không cố ý"
Còn chưa dứt lời thì cửa thang máy đã mở ra, có một hộ gia đình tiến vào.
Thời Niệm khựng lại, không nói nữa, an an tĩnh tĩnh đứng yên.
Thời Niệm không nói, Cố Thành cũng không nói, thang máy vô cùng yên tĩnh.
Hộ gia đình kia đã gặp hai người vài lần, có ấn tượng khá sâu với hai người họ, ánh mắt dừng trên mặt hai người một giây, ngay sau đó cùng lúc chuyển đến vị trí hai bàn tay đang nắm chặt của họ, nhấp nhấp môi, có cảm giác hơi khác trước đây, nhưng không thể nói rõ là khác chỗ nào.
Lúc trước cũng đã thấy vài lần trong thang máy, hai người kia có vẻ thân mật hơn rất nhiều so với bây giờ, hình như lúc đó cô gái còn ôm người đàn ông nữa.
Bây giờ cũng chỉ là nắm tay đơn thuần mà thôi, nhưng cảm giác vẫn không giống nhau.
Hộ gia đình kia nhíu mày, ánh mắt dò xét nhìn bụng Thời Niệm, hình như lúc đó vị tiểu thư này.....
"Lần trước không có mang thai."
Hộ gia đình kia chớp chớp mắt, "Úi" một tiếng, vội xoay người, đưa lưng về phía họ.
Cố Thành đứng bên cạnh, cong môi, không nói chuyện.
Thang máy chậm rãi đi lên.
Thời Niệm nhìn chằm chằm số trên bảng điện tử, nghĩ nghĩ.
Đột nhiên, cô bước về phía trước một chút, rút ngắn khoảng cách với mấy vị hàng xóm kia, nhỏ giọng nói:
"Lúc trước hai chúng tôi không phải quan hệ như mọi người nghĩ đâu."
Lúc trước cô đã phát hiện người ta hiểu lầm cô và Cố Thành, vẫn luôn muốn giải thích nhưng chưa gặp được thời cơ thích hợp.
Tuy rằng bây giờ chuyện này cũng không còn quan trọng nữa nhưng với tính cách của cô, nói rõ ràng mọi chuyện vẫn hơn.
Thời Niệm đột nhiên nói một câu từ phía sau, hộ gia đình kia sửng sốt, quay đầu nhìn cô một cái, nhìn Cố Thành, lại nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt nhau.
Thời Niệm cắn môi, "Lúc trước thật sự không phải quan hệ yêu đương, chỉ là hàng xóm bình thường thôi, trước đây mọi người hiểu lầm rồi."
Cố Thành rũ mắt, đứng bên cạnh vô cùng "tốt bụng" mà hỗ trợ giải thích thêm một câu:
"Đúng vậy, mới vừa xác định quan hệ xong."
Hộ gia đình: "....."
Thời Niệm: "....."
Mãi cho đến lúc về đến cửa nhà, Thời Niệm vẫn trầm mặc dị thường.
"Sao nào?" Cố Thành ngăn cô lại, "Không vui à?"
Thời Niệm lắc đầu, nhìn Cố Thành, nghiêm túc nói: "Em đang suy nghĩ, trước đây em đúng là chiếm tiện nghi của anh nhiều lắm, anh có phải là cảm thấy rất ủy khuất không?"
Cố Thành chột dạ, nhìn cô, "Vẫn còn chấp nhận được, vậy thì sao?"
Nhìn chằm chằm Cố Thành trong chốc lát, Thời Niệm đột nhiên nhón mũi chân, duỗi tay ôm lấy cổ Cố Thành:
"Về sau em nhất định sẽ không thế nữa, sẽ đốt xử với anh thật tốt."
"....."
Một tiếng cười vang lên.
Cố Thành cúi đầu, ôm lấy eo cô, nỉ non bên tai:
"Bác sĩ Thời, anh hối hận."
"Hối hận cái gì?" Thời Niệm hơi tránh người ra sau, nhìn Cố Thành, "Nếu bây giờ anh..."
Cố Thành cười, cúi đầu ngậm lấy môi cô, thanh âm mơ mơ hồ hồ.
"Hối hận không ép em chịu trách nhiệm sớm một chút."
"....."
____
Đóng cửa lại, Thời Niệm dựa trên ván cửa, nhắm mắt lại, hai tay che ngực, thở phào một hơi.
Mở mắt ra, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bóng đèn nhỏ màu vàng quất chỗ huyền quan.
Đột nhiên, không nhịn được mà cong cong đôi mắt, hai tay che mặt, ngồi xổm xuống.
Cả đêm nay, đầu tiên là khẩn trương, sau đó giận dỗi, cuối cùng lại thấp thỏm, ngượng ngùng.... Rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.
Mãi đến một khắc cuối cùng mới bình tĩnh lại được.
Thời Niệm ngồi xổm trên mặt đất, khóe miệng cong cong.
Cô yêu rồi,
Lần đầu tiên yêu đương nha...... cảm giác có một chút hưng phấn.
Thời Niệm liếm liếm môi.
Được rồi, là trăm triệu..... chút hưng phấn.
Thời Niệm lấy hai tay che miệng, trong lòng thét chói tai.
A a a a a a a a!!!
Cô biết yêu rồi!!!!!!
Không còn cô đơn nữa!!!!!!!!
Trực tiếp đá bay giày ở cửa, chân trần chạy vào phòng ngủ, nhảy lên trên giường, ôm lấy gối đầu lăn vài vòng, cuối cùng vùi mình vào trong chăn.
Sau một lúc lâu,
Cô lập tức ngồi dậy, sờ soạng khắp người mình, nhìn trái nhìn phải vài cái.
Xong rồi, cô quên túi ở chỗ Cố Thành rồi.....
Không thèm nghĩ nhiều, cô xuống giường, chạy ra cửa, tùy tiện giẫm chân vài giày, kéo cửa chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, tay cầm một chiếc túi màu trắng giản dị, cười ngâm ngâm nhìn cô:
"Bác sĩ Thời, em đang"
Lời còn chưa dứt, túi trong tay đã bị đoạt lấy, sau đó cửa đóng sầm lại.
Toàn bộ quá trình cô không nói lời nào, thời gian không quá hai mươi giây.
Cố Thành: "....."
Đóng cửa, cố bình tĩnh lại, Thời Niệm vào phòng tắm hắt nước lạnh lên mặt, nhìn chính mình trong gương, cảm thấy hơi khó khăn.
Lần đầu tiên yêu đương, nhìn thế nào cũng thấy mình ngu ngốc.
Cô có nên lên mạng tìm hiểu thế nào là yêu đương không nhỉ? Nhưng mà trên mạng cũng không đáng tin, hay là hỏi Thẩm Mộng một chút?
Thời Niệm nghĩ nghĩ, lại gửi một tin nhắn cho Thẩm Mộng.
Thời Niệm: [Cậu có đó không? Tớ có chuyện cần hỏi.]
Đối phương không trả lời, Thời Niệm nghĩ Thẩm Mộng hẳn là ngủ rồi, chờ ngày mai hỏi cũng được. Mãi đến khi cô rửa mặt xong, xử lý ổn thỏa vài chuyện, trả lời mấy phong thư, bò lên giường chuẩn bị đi ngủ mới thấy Thẩm Mộng trả lời.
Thẩm Mộng: [Tớ đây, cậu nói đi.]
Thời Niệm ôm ly sữa bò, cắn ống hút, do dự một chút, không dám hỏi quá trực tiếp.
Thời Niệm: [Gần đây cậu bận gì sao? Lần trước tớ nghe Tiểu Hằng nói cậu bận lắm.]
Thẩm Mộng: [Ừ, đổi bạn trai mới, nên rất bận.]
"....."
Thời Niệm thở hắt, bắt đầu suy nghĩ có nên hỏi tiếp hay không.
Thẩm Mộng: [?]
Thời Niệm: [Không có gì, chỉ là muốn hỏi dạo này cậu thế nào thôi, lâu rồi chưa có liên lạc với cậu.]
Thẩm Mộng: [Mụ nội nó! Cậu còn không hiểu tớ à, trừ bỏ mấy chuyện yêu đương nhăng nhít thì tớ còn có chuyện gì mà làm chứ hả phú bà tỷ tỷ của tớ.]
Thẩm Mộng: [ném mị nhãn.jpg]
Thời Niệm chớp chớp mắt, gửi cho Thẩm Mộng một tin nhắn: [Vậy bình thường cậu yêu đương sẽ làm những gì?]
Thẩm Mộng: [Làm gì? Làʍ ŧìиɦ nha, ngoài ra thì có thể làm gì nữa hả?]
Thẩm Mộng: [ném mị nhãn.jpg]
"Khụ khụ khụ." Sữa bò tràn khỏi miệng, Thời Niệm mãnh liệt ho khan.
Cô sai rồi, cô không nên hỏi Thẩm Mộng mới phải, người ta đâu có cùng cấp bậc với cô, người ta đã sớm đi qua cái giai đoạn ngu ngốc này rồi.
Thẩm Mộng: [Sao thế? Cậu muốn yêu đương rồi à? Muốn tớ giới thiệu cho cậu một soái ca sao?]
Thẩm Mộng: [Nhưng tớ cảm thấy trong tay tớ không có ai soái bằng Cố Thành đâu, cậu có thể coi trọng người ta sao?]
Thẩm Mộng: [Tớ nói thật, cậu đừng bỏ gần tìm xa, gần quan dễ thụ lộc, trực tiếp ngủ Cố Thành là được, nghĩ nhiều như vậy làm gì.]
Thẩm Mộng: [Nhân sinh khổ đoản, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, hiểu không hả?!!!]
Thời Niệm liếm liếm sữa bò bên khóe miệng, đang cố bình tĩnh lại thì Cố Thành gọi video tới.
Thời Niệm run tay, bấm từ chối, sau đó trả lời tin nhắn của Thẩm Mộng.
Thời Niệm: [Được, tớ biết rồi.]
Thẩm Mộng gửi lại hình ảnh "Người da đen đầu đầy dấu chấm hỏi."
Cố Thành lại gọi video tới, Thời Niệm vội vàng chạy đến bàn trang điểm, rút một tờ giấy, lau lau khóe miệng, thở nhẹ một hơi mới đồng ý.
Vừa nối máy, video bên kia truyền tới hình ảnh nửa thân trên trần trụi, hẳn là vừa tắm xong, bọt nước còn đang đọng trên người, tóc ướt dầm dề, khăn lông màu trắng để trên đầu.
"Em còn chưa"
Lời còn chưa dứt, Thời Niệm đã trực tiếp cúp điện thoại.
Cố Thành: ???
Lần này là cuộc gọi thoại thông thường, Thời Niệm dựa vào đầu giường, mu bàn tay áp lên khuôn mặt hơi nóng, "Ừ" một tiếng.
"Thời Niệm," Cố Thành hiển nhiên là đang nổi giận, "Em dám cúp điện thoại của anh?"
Thời Niệm cắn môi, nuốt nuốt nước miếng, "Anh không mặc quần áo."
Đối phương an tĩnh vài giây, sau đó cô nghe thấy tiếng Cố Thành cười nhẹ.
Thời Niệm cảm giác nhiệt độ trên mặt lại tăng cao, giả vờ tức giận nói: "Anh cười cái gì?"
"Thời Niệm Niệm," Cố Thành trêu đùa, "Em sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, sao bây giờ lại tỏ vẻ chính nhân quân tử thế hả?"
"....."
Thời Niệm muốn biện giải cho mình hia câu nhưng lại cảm thấy hình như lời này.....cũng không sai.
Nhưng mà,
Thời Niệm hắng giọng, "Đó là quá khứ rồi, sau này hai chúng ta vẫn nên khắc chế một chút, dù sao mới chỉ là"
Vừa mới bắt đầu yêu đương, tiến quá nhanh cũng không tốt lắm.
"Là em nên khắc chế một chút," Cố Thành ngắt lời Thời Niệm, lười biếng nhắc nhở cô, "Thời Niệm Niệm, em khắc chế lại du͙ƈ vọиɠ của mình một chút, đừng có mà chỉ cần thấy thân thể anh đã nổi lên ý xấu, nhé?"
Thời Niệm: "....."
____
Buổi sáng hôm sau, Thời Niệm rửa mặt xong, cắn bánh mì, cầm ly sữa bò liền ra khỏi cửa.
Vừa lúc cửa thang máy mở thì gặp được Cố Thành đi ra từ phía đối điện, Thời Niệm hơi ngoài ý muốn.
"Anh cũng chuẩn bị đi làm sao?"
Giang Đô cách bệnh viện hai trạm giao thông công cộng, đi bộ mất khoảng hai mươi phút, đạp xe thì mất mười lăm phút, khoa của cô 8 giờ sẽ gian ban, bình thường Thời Niệm đều là khoảng 7 giờ thì rời giường, rửa mặt, ăn cơm sáng hai mươi phút, 7 giờ rưỡi xuất phát, đến khoa vào lúc 7 giờ 45 hoặc 7 giờ 50.
Thời Niệm rất ít khi gặp Cố Thành buổi sáng, nói đúng ra là buổi sáng cô rất ít khi gặp bất cứ người nào ở tiểu khu.
Người làm công đều vào làm lúc 9 giờ, cô tưởng Cố Thành cũng thế, không nghĩ tới mới sáng