Chuyện Cố Đình đêm đó, Cố Thành không nói, Thời Niệm cũng không hỏi.
Ít nhất là một khoảng thời gian sau đó, chuyện như vậy không còn xuất hiện nữa.
Mãi cho đến cuối tháng 12, lúc Thời Niệm chuẩn bị nộp tài liệu nghiên cứu quốc gia, vào văn phòng của chủ nhiệm Trần, sửa sang lại một lần, thuận miệng nói:
"Dựa vào danh sách, chỉ còn Triệu Viên không nộp, em cũng không thúc giục cô ấy, để cô ấy tự nộp cho khoa giáo khoa sau vậy."
Dù sao, sau đêm đó cô cũng không chủ động liên lạc với Triệu Viện, kể cả Quý sư huynh, à không, Quý Minh Bác, phó viện trưởng Triệu còn ở đây, cô tin tưởng bài nghiên cứu quốc gia của Triệu Viên nhất định sẽ không có vấn đề gì.
Đỗ sư tỷ đang quay lưng lại với cô, sửa sang tài liệu cùng Thời Niệm, không xoay đầu lại, nói:
"Triệu Viên xin nghỉ rồi, em không biết sao? Hơn một tháng nay cô ta không đi làm, đề tài nghiên cứu đương nhiên sẽ không nộp đâu, không cần đợi cô ta."
Thời Niệm khựng lại, quay đầu nhìn Đỗ sư tỷ: "Xin nghỉ?"
"Đúng vậy," Đỗ sư tỷ ngồi thẳng dậy, đếm số tư liệu trong tay, "Chỗ của chị đủ rồi, em còn thiếu không?"
Thời Niệm kinh ngạc nói: "Sao lại nghỉ thế?"
Sao cô lại không biết gì vụ này thế nhỉ? Sao không có ai nói với cô là Triệu Viên xin nghỉ?
Đỗ sư tỷ không rảnh trả lời cô, cầm lấy số tư liệu trên tay Thời Niệm, nhìn cô: "Của em đã đủ chưa?"
"Đủ, đủ," Thời Niệm gật đầu, hỏi lại lần nữa, "Sao lại xin nghỉ thế? Sao em không biết gì nhỉ?"
Đỗ sư tỷ nghĩ nghĩ, giải thích: "Nghe nói là say rượu lái xe gây ra tai nạn, hình như không có thương tích gì, chỉ bị cảnh sát giao thông tra hỏi thôi, hiện tại cũng không biết sao rồi, xin nghỉ phép từ cuối tháng 11, đến bây giờ vẫn chưa thấy đi làm lại."
Thời Niệm không nói gì, an tĩnh chốc lát, đột nhiên nói:
"Không phải còn có phó viện trưởng Triệu sao? Dù sao thì Triệu Viên cũng sẽ không chịu thiệt."
"Cha cô ta?" Đỗ sư tỷ bật cười, nhìn Thời Niệm, "Em đúng là chuyện gì cũng không biết."
Thời Niệm ngơ ngác, "Biết chuyện gì cơ?"
Cô đúng là không mấy quan tâm chuyện lặt vặt ở bệnh viện, càng không thích nói chuyện phiếm hay nghe tin đồn, do tính cách như vậy nên cũng chẳng mấy đồng nghiệp chủ động tìm tới cô nói mấy chuyện này.
"Ốc còn không mang nổi mình ốc," chủ nhiệm Trần ngồi sau bàn làm việc, chậm rì rì uống ngụm trà, "Còn tâm tư nào mà lo lắng cho Triệu Viên."
"Cái....Cái gì?" Thời Niệm còn tưởng mình chơi trò đoán chữ, hoàn toàn nghe không hiểu chủ nhiệm Trần và Đỗ sư tỷ nói gì.
Cái gì gọi là ốc còn không mang nổi mình ốc chứ?
Cô vì chuyện nghiên cứu quốc gia lúc trước nên không muốn liên hệ với bọn họ, có thể tránh liền tránh, ngay cả Quý Minh Bác, cô cũng không gặp, hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra gần đây.
Chờ tới khi ra khỏi văn phòng, Thời Niệm vội vàng kéo Đỗ sư tỷ lại, hỏi han:
"Sư tỷ, chị nói cho em biết chút đi, phó viện trưởng Triệu và Triệu Viên có chuyện gì thế? Phó viện trưởng Triệu gặp vấn đề gì sao? Sao đột nhiên lại thành như thế? Sao em chẳng biết gì cả?"
Đỗ sư tỷ kỳ quái nhìn Thời Niệm, "Tự nhiên em lại quan tâm chuyện của bọn họ thế."
"Em," Thời Niệm cười gượng hai tiếng, "Không phải là do em cảm thấy cái gì cũng không biết thì không tốt lắm nên mới hỏi chị một chút sao."
Đỗ sư tỷ không nghĩ nhiều, hai người vừa đi vừa nói:
"Chuyện từ tháng trước, chị quên mất tuần mấy tháng 11 rồi, buổi tối có người tan tầm nhìn thấy tai nạn giao thông, phát hiện người gây tai nạn là Triệu Viện, hỏi ra mới biết là ăn cơm ở "Mãn Hương các", uống quá nhiều rượu nên để xảy ra tai nạn."
"Mãn Hương các?" Thời Niệm sửng sốt, tim đập càng ngày càng nhanh, "Chị xác định là Mãn Hương các sao?"
Đỗ sư tỷ: "Các cô ấy nói là "Mãn Hương các", chị không chắc lắm, hẳn là thế đi, chỗ xảy ra tai nạn rất gần "Mãn Hương các"."
"Còn phó viện trưởng Triệu," Đỗ sư tỷ, "Ông ta bị người ta báo cáo lên trên, hiện tại còn chưa xử lý xong đấy." Còn xử lý thế nào thì các cô không biết, chỉ biết là bị phía trên triệu tập thôi.
"Báo cáo lên trên?" Tim Thời Niệm đập càng lúc càng dồn dập, "Ai báo cáo? Sao lại báo cáo ông ta?"
Đỗ sư tỷ càng thêm khó hiểu, nhìn Thời Niệm, "Em không sao chứ?"
Ngay cả thanh âm lúc nói chuyện cũng đã phát run, người không biết lại tưởng chuyện này là do cô làm đấy.
"Không sao cả," Thời Niệm miễn cưỡng cười một cái, "Em chỉ hiếu kỳ tại sao tự nhiên lại có người báo cáo ông ta."
"Có gì kỳ lạ đâu chứ?", Đỗ sư tỷ không thèm để ý nói, "Cả bệnh viện này đều biết, mỗi năm thăng chức, lần nào mà không có thân thích phó viện trưởng Triệu cài cắm vào, không cần nghĩ cũng biết là ông ta thu hối lộ, nghe nói năm nay có người bị ông ta thu tiền nhưng cuối cùng lại không thể thăng chức, cũng không được trả lại tiền, thế nên vụ này mới lộ ra."
Thời Niệm sửng sốt, vội đuổi theo, hỏi:
"Là người này báo cáo sao?"
"Đương nhiên rồi, " Đỗ sư tỷ liếc cô một cái, "Lấy tiền của người ta mà không chịu làm việc, em nói người ta có nên báo cáo ông ta không?"
Tạm ngưng ba giây.
Thời Niệm bật cười, dùng sức gật đầu, "Đúng nhỉ, chị nói đúng rồi."
Đỗ sư tỷ lườm cô một cái, lười giải thích nhiều với cô bé này, dù sao cô cũng không thể hiểu được mấy chuyện thế này, giải thích nhiều cũng vô dụng.
Vụ phó viện trưởng Triệu rõ ràng là có người bên trên tạo áp lực, nếu không mấy chuyện thế này, ông ta trả lại tiền là được, nếu đối phương còn không chịu thì lại bồi thường thêm một ít là có thể giải quyết xong, bây giờ cả viện đều biết chuyện này, hiển nhiên là có người giở trò sau lưng, nhất quyết phải loại trừ được ông ta, ngay cả viện trưởng cũng không thể bảo vệ được.
Nhưng mà,
Chuyện này có nói với Thời Niệm cũng vô dụng, mấy chuyện này các cô nghe vào tai trái ra tai phải là được rồi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến mình, phó viện trưởng Triệu đi cũng khá tốt, miễn cho Triệu Viên cả ngày dựa hơi cha mình mà gây chuyện khắp nơi, phỏng chừng sau này có thể an phận hơn không ít.
Thời Niệm đứng tại chỗ, nhắm mắt lại, thở phào một hơi, ngay sau đó lại vỗ vỗ đầu mình.
Có một khoảnh khắc cô đã nghĩ hai chuyện này là tác phẩm của Cố Thành.
Nghĩ lại đúng là không có khả năng, chuyện này sao có thể có quan hệ với Cố Thành được, e rằng hắn còn chẳng nhớ nổi phó viện trưởng Triệu và Triệu Viên là ai ấy chứ, sao có thể làm mấy chuyện này được.
".....Thời Niệm," Đỗ sư tỷ quay đầu lại, nhìn người vẫn còn đang sững sờ một chỗ, "Em còn đứng đó làm gì, thang máy sắp đến rồi này."
"A, được ạ."
Thời Niệm hồi thần, chạy chậm tới.
_____
Buổi tối, lúc cùng Cố Thành về đến nhà thì dì giúp việc đã nấu xong cơm, đi về.
"Em dọn cơm chiều ra," Thời Niệm đổi giày, đi vào phòng bếp, "Anh rửa trái cây rồi đem ra bàn đi."
Cố Thành không nói chuyện, chậm rì rì đi theo Thời Niệm vào bếp.
Thời Niệm mở lồng ấm ra, nhìn