Buổi chiều, lúc tan tầm, nghe được mấy cô bé thảo luận cuối tuần đi đâu chơi, tổ chức sinh nhật cho cô bé tên Phàm Phàm.
Thời Niệm khựng lại, đột nhiên nghĩ ra cô còn chưa biết sinh nhật Cố Thành.
Nếu có thể biết sinh nhật hắn, đến lúc đó lại cho hắn một cái kinh hỉ....
Thời Niệm cong môi, như vậy không tệ lắm nhỉ?
Nhưng làm sao để biết sinh nhật Cố Thành đây? Hỏi trực tiếp thì không tốt lắm, hay là xem chứng minh thư? Nhưng mà đâu có lí do nào hợp lí để lấy thẻ căn cước của hắn chứ, hay là đi hỏi bí thư Trương?
Không chờ Thời Niệm nghĩ xong thì có thông báo cấp cứu, Thời Niệm lập tức vào phòng giải phẫu, chờ đến lúc xong thì đã hơn 8 giờ.
Buổi tối mùa thu hơi lạnh, mấy ngày hôm nay đều có mưa nên bồn hoa vô cùng ẩm ướt.
Thời Niệm nhìn tin nhắn trên di động, lúc 6 giờ Cố Thành đã gửi tin nhắn tới, hỏi cô tan tầm chưa.
Cô đang bận nên không chú ý, cũng không trả lời lại.
Thời Niệm: [Em vừa tan tầm, anh về rồi sao?]
Mãi đến lúc ra khỏi cửa lớn bệnh viện, bên kia cũng không nhắn lại, Thời Niệm đúng ở cửa lớn ngó trái ngó phải, không thấy xe Cố Thành đâu, nghĩ hắn hẳn là chờ cô lâu quá nên về rồi. Nghĩ vậy, cô quay người, chuẩn bị mượn một chiếc xe đạp công để đi về.
Mới vừa đến lán xe đạp, di động còn chưa kịp lấy ra, liền nghe thấy tiếng còi ô tô bên đường cái.
Thời Niệm nhìn qua, sửng sốt, phản ứng lại liền kinh hỉ nói:
"Cố Thành."
Nhìn trái nhìn phải, chạy chậm qua, khom lưng ngồi vào xe.
Trong xe ấm áp, khí thở ra đều có thể biến thành một làn khói trắng.
"Hôm nay anh đổi xe à? Em còn tưởng anh đi rồi cơ."
Bình thường đều là xe Bentley màu đen, đêm nay bỗng đổi thành Porsche, cửa sổ xe không mở, người cũng không xuống, cô đúng là không nhận ra.
Cố Thành ngồi bên cạnh cô, nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
Bởi vì trời lạnh, Thời Niệm mặc một chiếc áo gió dài mày vàng nhạt, ngồi trên xe lại hơi nóng nên cô cởϊ áσ khoác, giải thích với Cố Thành:
"Lúc tan tầm có một ca cấp cứu, cho nên hơi muộn, chắc anh chờ lâu rồi, còn chưa ăn cơm nhỉ, anh muốn ăn cái gì, chúng ta ăn xong rồi....về nhà."
Vẫn không thấy người bên cạnh trả lời, tiếng của Thời Niệm nhỏ dần, nhìn Cố Thành chưa nói lời nào.
Từ khi cô lên xe, người này vẫn luôn im lặng, không nhìn cô, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình lạnh nhạt, không biết có phải vì cô ra muộn mà giận dỗi không nữa.
Không khí đột nhiên có chút ngưng trọng.
Thời Niệm cắn môi, cũng không biết nên giải thích cho Cố Thành thế nào, đành phải nói:
"Công việc của em chính là như vậy, không có thời gian tan tầm cố định," ngưng một chút, "Lần sau anh không cần tới đón em đâu."
Thật ra gần đây cô đã rảnh rỗi hơn nhiều, ít nhất là đa số thời gian đều có thể tan tầm đúng giờ, chỉ thỉnh thoảng gặp một hai ca cấp cứu mà thôi.
Hơn nữa trong bệnh viện cũng có rất nhiều chuyện, ngoài công tác lâm sàng thì còn có cả mấy chuyện hành chính linh tinh, cho nên đôi khi sẽ khá bận.
Cố Thành vẫn không nói gì, cũng không nhìn cô.
Trong lòng Thời Niệm hơi khổ sở, do dự một chút rồi nói:
"Nếu anh cảm thấy khó chấp nhận, thật ra em cũng không miễn cưỡng, em cảm thất hai chúng ta liền...."
Cố Thành cử động, quay đầu nhìn cô.
".....Hai chúng ta liền"
Mới nói được một nửa, Thời Niệm thay đổi sắc mặt, đột nhiên ghé tới hai tay nâng mặt Cố Thành lên, "Mặt anh sao thế này?"
Góc mặt mà cô không nhìn thấy, từ khóe mắt đến cằm có vết xước rất dài, máu còn thấm ra ngoài, dài khoảng chừng 10 centimet.
Là vết thương mới, máu còn chưa kịp khô lại.
Xuất hiện trên mặt, nhìn vô cùng đáng sợ.
"Mặt anh sao thế này? Sao lại thành ra như vậy?" Ném chuyện vừa nghĩ ra sau đầu, Thời Niệm nhìn vết thương trên mặt Cố Thành, đau lòng nói, "Ai làm anh thành thế này chứ? Là thủy tinh cứa hay là bị người ta cào vậy, rốt cuộc là ai khiến anh thành như vậy chứ?"
Thời Niệm giơ tay, muốn chạm vào vết thương trên mặt Cố Thành, lại bị hắn giữ lại, cúi đầu nhìn vào mắt cô.
"Liền thế nào?"
"Cái gì cơ?" Thời Niệm không kịp phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vết thương của Cố Thành, muốn rút tay ra, "Anh buông tay ra đã, em thấy vết thương còn chưa qua xử lý đâu."
Nếu vết thương sâu, không thể tự xử lý thì trực tiếp quay lại bệnh viên luôn, cô xử lý cho hắn xong rồi lại về.
Cố Thành không buông tay, bàn tay to nắm cằm Thời Niệm, xoay mặt cô lại, trán đột nhiên chống lên trán cô, hỏi lại lần nữa.
"Liền làm gì hả?"
Thời Niệm chớp chớp mắt, lúc này mới hiểu ra, ánh mắt hơi lóe, thành thành thật thật nói:
"Em cho ràng anh muốn chia ưm ưm ưʍ...Cố Cố....Cố Thành...."
Bàn tay chuyển hướng, đè lên ót cô, Cô Thành cúi đầu, nặng nề cắn lên môi cô, dùng sức mà hôn, tựa như uống rượu độc giải khát.
Không hề ôn nhu, vừa vội vàng vừa thô bạo.
Thời Niệm hơi nhíu mày, muốn đẩy hắn ra, khiến hắn càng thêm vội vàng, dùng sức gặm cắn, môi cô đều bị hắn cắn nát rồi, còn có cả mùi máu tỏa ra.
Dần dần,
Bàn tay vốn đè trên ngực Cố Thành dần vòng qua lưng hắn, tựa như trấn an, tận lực ôm lấy hắn.
Sau một lúc lâu,
Hai người tách ra.
An tĩnh vài giây.
"Đau không?"
"Đau không?"
Hai người đồng thời hỏi ra khiến không khí nháy mắt hòa hoãn lại, Thời Niệm cong cong mắt, nhìn Cố Thành, "Em hỏi anh có đau không."
Cố Thành không trả lời, ngón tay ấn trên môi cô, môi dưới có chỗ bị hắn cắn rách, chảy ra chút máu, vô cùng kiều diễm.
"Đau không?" Cố Thành nhìn cô, thanh âm khàn khàn, "Anh cắn em đau không?"
Hắn hỏi quá nghiêm túc, ngược lại khiến Thời Niệm hơi mất tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn nói thật.
"Ừ, một chút."
"Đau à," Cố Thành nỉ non, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi cô, "Vậy em cố chịu đựng."
Cô phải đối xử tốt với hắn, phải thật tốt, tốt đến không thể tốt hơn, vĩnh viễn đặt hắn ở vị trí số một trong lòng, bao dung tất cả cho hắn mới được.
"...."
"Em mới không chịu đâu," Thời Niệm bị Cố Thành chọc cho vui vẻ, hai tay bẻ mặt hắn nghiêng đi, nhìn kỹ vết thương trên mặt hắn, "Lần sau anh còn cắn rách môi em thì em sẽ cắn cho miệng anh sưng lên!"
Cố Thành chỉ nhìn cô cười, không trả lời.
Thấy hắn vẫn im lặng, Thời Niệm xụ mặt, "Vết thương trên mặt anh rốt cuộc là thế nào vậy?"
Cố Thành hơi ngửa người ra sau, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, lười biếng nói:
"Va chạm."
Nhìn được người này hoàn toàn không định nói cho cô, Thời Niệm dứt khoát không hỏi hắn nữa, cô ấn hạ kính chắn ngăn cách hai hàng ghế trước sau, trực tiếp hỏi tài xế:
"Vết thương trên mặt hắn là sao thế?"
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, bắt được ánh mắt Cố Thành, cười ha hả nói:
"Bác sĩ Thời, không có chuyện gì đâu, chỉ là trên đường đi bị một tên không có mắt đụng phải, cửa kính vỡ ra, bắn lên mặt thôi, ngài đừng lo lắng."
Thời Niệm lạnh mặt: "Chuyện lớn như tai nạn xe mà anh có thể nói nhẹ nhàng thế sao, chắc tai nạn này cũng không tính là nghiêm trọng lắm nhỉ."
Tài xế chột dạ, ưỡn thẳng lưng, mắt nhìn phía trước, không dám nói gì.
Cố Thành cười, duỗi tay kéo người lại gần, câu lấy cằm Thời Niệm.
"Đau lòng anh sao?"
Thời Niệm hất tay hắn ra, tức giận nói: "Em mới không có đau lòng anh, chính anh còn không biết lo lắng cho mình thì em đau lòng anh có nghĩa lý gì chứ."
Nói thì nói thế nhưng việc đầu tiên sau khi Thời Niệm về nhà là lấy hòm thuốc ra, lải nhải tới lải nhải lui:
"Anh ít bị thương một chút thì khó lắm sao? Đồ trong hòm thuốc cửa em đều bị anh dùng sắp hết rồi."
Cố Thành ngồi trên sofa, nhìn Thời Niệm không chớp mắt.
"Nghiêng mặt đi," Thời Niệm trừng mắt liếc hắn một cái, cứng rắn nói, "Nhìn điều hòa bên kia kìa."
Cố Thành thong thả ung dung quay mặt đi, để lệ ra vết thương bên má.
Thời Niệm dùng tăm bông lấy Povidone, vô cùng cẩn thận lau miệng vết thương cho hắn.
"May mà bây giờ trời còn không lạnh lắm, nếu tới mùa đông tới thì vết thương sẽ nghiêm trọng