Buổi sáng ngày hôm sau khi tai nạn xảy ra, Từ Viễn Hàn đã phối hợp với cảnh sát để tìm ra tung tích của Từ Chính.
Theo như điều tra, người lái xe tải và người bí ẩn lái xe của anh đi đều là những người ở khu ổ chuột, cuộc sống thiếu thốn lại không người thân, là người rất dễ dàng bị lợi dụng.
Nhưng chỉ vì đồng tiền mà chịu mất mạng thì rõ ràng không có khả năng.
Trừ phi, hai người này cũng là kẻ bị lợi dụng mà hoàn toàn không biết mới dẫn đến kết cục hại người hại mình.
Phía cảnh sát tiếp tục cuộc điều tra, Từ Viễn Hàn cũng đã giúp đỡ hết sức mình, lúc này cái cần làm chính là chờ đợi.
Buổi chiều, Từ Viễn Hàn đi đến tiệm trang sức để sửa lại sợi dây chuyền đã đứt của Dương Mộc An.
Sau khi sửa xong dây chuyền, Từ Viễn Hàn tự mình lái xe đến bệnh viện.
Lần này không phải đến vì Dương Mộc Nhiên mà đến vì Dương Mộc An.
Dương Mộc An vẫn nằm yên trên chiếc giường bệnh, hơi thở đều đều, đang vẻ yên tỉnh lúc này thật sự khiến Từ Viễn Hàn có một loại cảm giác trống trải.
Anh trên tay cầm một bông hồng xanh c ắm vào trong bình, nhìn cánh hoa tươi, đôi mắt trầm trầm u sầu.
Anh lấy trong túi ra sợi dây chuyền, nhẹ nhàng đỡ lấy cổ cô rồi đeo sợi dây lại cho cô.
Từ Viễn Hàn xoa xoa chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền, giọng nói khàn khàn cất lên phá tan không gian trống trải.
“Dương Mộc An, những lúc thế này tôi lại không hiểu được rốt cuộc tôi và cô đang làm cái gì.”
Một người muốn đẩy một người đi thì gọi là vô tình, một người mặc kệ tất cả muốn ở lại bên cạnh một người vô tình thì gọi là bi thương.
Ôm lấy bi thương, khiến bản thân tơi tả vô cùng, Từ Viễn Hàn không hiểu Dương Mộc An đang kiên trì vì điều gì.
Từ Viễn Hàn thở dài: “Tôi thật sự nợ cô rồi, có phải cô cũng cảm thấy rất vui hay không?”
Ánh nắng hắt qua cửa sổ, hắt nắng vào trong gian phòng, hắt lên gương mặt Dương Mộc An.
Từ Viễn Hàn đi đến kéo rèm cửa, nhìn lại Dương Mộc An.
Những ngày tháng thế này không rõ sẽ kéo dài đến bao giờ.
Một tuần trôi qua, có một bức thư nặc danh được gửi tới văn phòng của Từ Viễn Hàn, bên trong lại là một dòng địa chỉ không rõ của ai.
Ạnh cho người đi điều tra thử, vậy mà lại là địa chỉ của Từ Chính.
Từ Viễn Hàn đem tin tức này giao cho cảnh sát, nửa ngày sau Từ Chính đã bị bắt.
Sau khi thẩm vấn và đưa vào trại tạm giam, Từ Viễn Hàn đến yêu cầu được gặp.
Cách nhau một tấm kính, Từ Viễn Hàn nhìn Từ Chính.
“Tôi có thể bắt ông một lần cũng có thể bắt ông lần thứ hai.
Tôi có thể khiến ông rơi xuống thất bại thì cũng có thể làm như thế thêm một lần nữa.
Từ Chính, ông đối với tôi có lẽ mối hận rất sâu sắc nhỉ? Năm lần bảy lượt đều muốn đẩy tôi vào chỗ chết.”
Từ Chính cười khẩy: “Có trách thì trách mày số quá lớn.
Chỉ tiếc tao không có đủ khả năng để giết mày.
Từ gia nên là của tao mới đúng, thằng nhải như mày xứng đáng gì chứ?"
Từ Viễn Hàn đối với chuyện này có biết qua đôi