Đinh Tiểu Mật cãi nhau với Lục Thời Miễn, cô đến tìm Đỗ Minh Vy, hai người cùng đi KTV.
Say mê ca hát, điện thoại đổ chuông cũng không biết.
Lục Thời Miễn gọi cho Đỗ Minh Vy, lúc Đỗ Minh Vy nghe máy, Đinh Tiểu Mật vẫn đang hát, cực kỳ vui vẻ, anh nghe thấy, nhíu mày: “Cô ấy vẫn vui nhỉ.”
Đỗ Minh Vy ho khan: “Cũng tạm, cậu muốn nghe tiếp không?”
Lục Thời Miễn: “Hai người đang ở đâu?”
Đỗ Minh Vy: “Cậu đoán xem!”
Lục Thời Miễn chẳng cần đoán, anh không cúp máy, vừa lái xe vừa nghe Đinh Tiểu Mật hát loạn xạ. Tìm đến quán KTV đó, lúc anh đi đến cửa phòng, điện thoại Đỗ Minh Vy hết pin nên sập nguồn.
Anh đẩy cửa phòng, Đinh Tiểu Mật đang đứng trên sofa vừa hát vừa nhảy, nhìn thấy anh, cô nhất thời ngẩn tò te.
Lục Thời Miễn nhìn Đỗ Minh Vy, Đỗ Minh Vy vô cùng biết ý, cười tủm tỉm: “Cậu đến rồi thì tôi về đây.”
Đỗ Minh Vy đi mất.
Đinh Tiểu Mật ngồi xổm trên sofa, ngước đầu nhìn anh, bĩu môi: “Sao anh biết em ở đây?”
Lục Thời Miễn rũ mắt nhìn cô: “‘Mật ngọt’, ‘Bạn thân mến, đó không phải tình yêu’, ‘Nhất lộ hướng bắc’, ‘Con đường bình phàm’,…”
Anh đọc tên mười bài hát, toàn bộ là những bài cô vừa hát.
Đinh Tiểu Mật a lên: “Sao anh biết?”
Lục Thời Miễn kéo cô dậy, Đinh Tiểu Mật nhất
Lần đầu tiên, trong nhà vệ sinh ở một nơi xa lạ, cô bị làm khóc.
Lục Thời Miễn nói bên tai cô: “Lần sau còn dám trốn nhà đi, làm em khóc.”
~~~
Quá duyên dáng khi không dịch là “chịch em khóc” =))))