Khi hai người cãi nhau, Đinh Tiểu Mật luôn bị IQ của Lục Thời Miễn đè bẹp thấy cực kỳ bất mãn, nhưng mỗi lần cô đều bị anh thuyết phục, dễ dàng dỗ dành, cô thấy mình thật sự quá hiền lành.
Đối với chuyện này, Lục Thời Miễn tỏ vẻ: “Không phải dễ dỗ, mà là vì căn bản không nhất thiết phải giận.”
Hôm nay, hai người nhớ lại những chuyện hồi cấp Ba, Đinh Tiểu Mật dí ngực anh nói: “Em nhớ hồi đó anh nhận được nhiều thư tình lắm đấy nhé, đồ ăn với quà trong ngăn bàn cũng rất nhiều.”
Lục Thời Miễn cười thành tiếng: “Thư tình? Bức em nhận hộ anh hả?”
Đinh Tiểu Mật: “…”
Lục Thời Miễn vỗ đầu cô: “Còn nữa, đồ ăn trong ngăn bàn căn bản đều vào bụng em với Đỗ Minh Vy và Tần Dạng còn gì, anh đâu có ăn.”
Đinh Tiểu Mật: “…”
Đinh Tiểu Mật ưỡn ngực lí lẽ: “Thì sao? Anh cho em, em không được ăn chắc?”
Lục Thời Miễn xoa đầu cô: “Được, bây giờ anh nói không được em còn có thể nôn ra à?” Anh không kìm được phì cười, nghĩ bụng, hai người tự nhiên lôi mấy chuyện cũ rích ra nói thật sự vừa ấu trĩ vừa tức cười, anh cười xong thì đi thẳng vào thư phòng xử lý email.
Đinh Tiểu Mật ngồi trên sofa, cái gì mà cô còn có thể nôn ra không? Nếu cô nôn ra được, anh thật sự để cô nôn ra hả? Đinh Tiểu Mật càng nghĩ càng thấy bực, tay vò mạnh lưng Quýt Béo.
Quýt Béo bị cô hành hạ một hồi, trốn khỏi cô, khệnh khạng đi vào thư phòng.
Nhất thời, Đinh Tiểu Mật thấy mình bị chồng và mèo ghét bỏ, bực mình không vui.
Một lát sau, thư phòng truyền ra tiếng gọi của Lục Thời Miễn: “Đinh Tiểu Mật, rót cho anh cốc nước, cảm ơn.”
Đinh Tiểu Mật: “Hừ.”
Không đi, cho anh khát chết.
Lục Thời Miễn không được đáp lại, tưởng cô không nghe thấy, nghe máy đi ra. Đinh Tiểu Mật ôm điện thoại ngồi trên sofa liếc anh một cái, lập tức quay mặt đi. Anh ngẩn ra, nói mấy câu bèn cúp máy.
Anh bước đến bên cạnh cô: “Đinh Tiểu Mật, nãy không nghe thấy anh gọi em à?”
Đinh Tiểu Mật: “Nghe rồi.”
Anh ngẫm nghĩ, ngồi trước mặt cô, nghiêng đầu ngắm nghía gương mặt cô. Đinh Tiểu Mật thấy vậy, lập tức quay mặt sang bên phải.
Lục Thời Miễn nhíu mày, kiên nhẫn hỏi: “Sao vậy? Hửm?”
Nói đoạn dịch sang bên phải, hơi ngẩng đầu nhìn cô.
Đinh Tiểu
Quýt Béo chen vào giữa, nằm lên chân cô, Đinh Tiểu Mật cúi người ôm nó lên, chuyển sang ngồi một bên, quay lưng về phía Lục Thời Miễn, không nhìn anh, mặc kệ anh. Quýt Béo dường như cảm nhận được bầu không khí tế nhị giữa mẹ và bố, kêu meo meo. Đinh Tiểu Mật đột nhiên quay đầu, nhìn Lục Thời Miễn: “Anh học Quýt Béo kêu một tiếng, em sẽ không giận nữa.”
Có lẽ anh đã biết vì sao cô lại giận.
Đinh Tiểu Mật dương dương tự đắc, nghĩ anh nhất định không kêu được.
Kết quả, ngay giây sau đó, Lục Thời Miễn nhàn nhạt “meo” một tiếng, làm cô trợn mắt há mồm nhìn anh. Chồng cô trở nên co được dãn được như thế này từ khi nào vậy?
~~~
Không thể tin được đây là Lục Thời Miễn, tưởng bị ai nhập @@