“Tam thúc mang ta đi chỗ nào?”
Thẩm Việt không có trả lời, hãy còn xoay người bước đi
Một luồng hơi rượu thổi qua, Chu Lê kinh ngạc.
Tam thúc uống rượu?
Chu Lê thấy hắn đi hơi xa, vội chạy chậm đuổi theo.
Đi vào bờ sông vừa rồi Thẩm Việt mới bước lên bờ, con thuyền ô bồng kia còn chờ ở nơi đó.
Buông mành, hai người ngồi vào trong khoang.
Người chèo thuyền ở đuôi thuyền mới chậm rì rì khởi động mái chèo, chèo thuyền lướt nước
Trên nóc thuyền có treo một chiếc đèn lồng màu cam vàng, Chu Lê nhìn phía Thẩm Việt, thấy hai má hắn hơi hồng, không khỏi hỏi: “Tam thúc uống rượu?”
Thẩm Việt hơi hơi mỉm cười: “Uống một chút, nhưng không có say.”
Chu Lê quay mặt đi không nhìn hắn: “Không biết tam thúc dẫn ta tới nơi này để làm gì?”
“Việc đêm trước…… Ta còn thiếu ngươi một lời giải thích.”
Thấy hắn chủ động nói, Chu Lê rũ mắt xuống.
Trong lòng lại ngầm phát lên một tia chờ mong.
Tuy rằng nàng biết như vậy không đúng, đó là loạn luân trong mắt thế nhân.
Chu Lê trầm mặc, Thẩm Việt ấp úng một phen, mới nói: “Ta vốn không muốn nói cho ngươi biết, sợ ngươi biết sẽ thương cảm, cũng có thể gây tổn hại thanh danh ngươi”
Chu Lê vùi đầu càng thấp: “Đã là chuyện có tổn hại thanh danh, vậy cần gì phải đặc biệt giải thích với ta, ta xem việc đêm trước như chưa từng phát sinh, từ nay về sau, thúc đừng làm như vậy là được.”
Thẩm Việt thấy nàng chôn đầu, sườn mặt ửng đỏ, trong lòng vừa động, phỏng đoán Chu Lê nhất định đang hiểu lầm.
“Khụ” Thẩm Việt không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, “A Lê, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi cũng biết ngươi không phải là con ruột của Chu lão cha?”
Chu Lê không ngờ Thẩm Việt sẽ hỏi cái này, có chút kinh ngạc, nhưng đúng sự thật gật đầu: “Biết, ta là do cha ta nhặt được ở cửa thôn Chu gia”
Thẩm Việt lắc đầu: “Kỳ thật không phải.”
“A?” Chu Lê ngoài ý muốn nhìn về phía Thẩm Việt, “Không phải?”
“Không phải.” Thẩm Việt nói.
Chu Lê có chút mờ mịt.
Thẩm Việt liền mang hết thảy mọi việc, nàng như thế nào bị cha mẹ ôm đến cho Chu lão cha nuôi dưỡng, ca ca ruột của nàng phó thác hắn chiếu cố nàng ra sao, nói lại một lần.
Bao gồm mục đích lúc trước gia đình Chu lão cha bọn họ nhận nuôi nàng, kỳ thật là tìm một con dâu nuôi từ bé cho nhi tử của mình.
Tóm lại, hết thảy nội dung hắn biết, đều nói hết với Chu Lê
Chờ hắn nói xong, lại nhìn Chu Lê, hốc mắt nàng đã ươn ướt.
Trong khoang thuyền lặng im thật lâu sau.
Chu Lê móc khăn tay ra, vùi đầu lau khóe mắt: “Ý tam thúc là, ta họ Mạnh, Mạnh gia năm đó bởi vì nhi tử quá nhiều, nên khó nuôi ta, mới sinh ra không bao lâu, ta đã bị đưa đến Chu gia thôn.”
Thẩm Việt thấy nữ tử trước mặt lau nước mắt không ngừng, đuôi mắt hồng hồng, nhìn đến trong lòng hắn tê rần: “Ừhm.” Không khỏi lo lắng lên.
Chu Lê lau khô nước mắt, nhìn Thẩm Việt cười một cái, chỉ là nụ cười kia không phải thực lòng: “Đa tạ tam thúc nói cho ta biết, thì ra ta còn một đoạn thân thế như vậy.”
Thẩm Việt thấy nàng còn cười, lo lắng càng tăng hơn: “Ngươi, ngươi còn ổn chứ?”
Chu Lê thu hồi khăn: “Ta khá tốt, chỉ là đột nhiên cảm thấy mình có chút đáng thương, dường như ở đâu cũng đều là người dư thừa.”
Tim Thẩm Việt giống như bị cắt một miếng: “Không, ngươi không được nghĩ như vậy, ngươi xem ca ca của ngươi, sắp chết rồi vẫn còn nhớ ngươi, kêu ta cần phải tìm được ngươi, chiếu cố ngươi.”
Chu Lê lại cười một chút: “Thì được gì đâu, ca ca đã chết.”
Dưới ánh đèn, nụ cười kia lộ ra mấy phần bi thương.
Thẩm Việt quýnh lên: “Còn có ta chiếu cố ngươi.”
Chu Lê trợn tròn mắt hạnh, kinh ngạc nhìn lại đây.
Thẩm Việt lúc này mới phát hiện không ổn, vội bổ sung nói: “Ta đã hứa với ca ca ngươi.”
Chu Lê thu hồi ánh mắt, nhìn bàn tay tùy ý đặt ở đầu gối: “Cho nên thúc lén giúp ta nhiều như vậy, là bởi vì hứa hẹn với ca ca ta sao?”
Thẩm Việt trầm mặc, mới nói: “Đúng vậy.”
Chu Lê lại một lần nhìn về phía hắn, Thẩm Việt dời khỏi tầm mắt nàng, nhìn nơi khác ở khoang thuyền
Đúng rồi, lúc này mới giống một đáp án bình thường.
Giữa bọn họ còn có thể có đáp án khác sao? Nàng lại lần nữa thu hồi tầm mắt.
Trong khoang thuyền lại an tĩnh lần nữa.
Con thuyền lảo đảo lắc lư, cũng không biết trải qua bao lâu, Chu Lê đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng
Nàng muốn đi trở về: “Tam thúc, cho thuyền cập bờ đi, canh giờ không còn sớm, cần phải trở về.”
Thẩm Việt vén rèm lên phân phó nhà đò, thuyền chậm rãi chạy tới bên bờ
Chu Lê từ lúc nãy đã khóc một trận, lúc sau lại bình tĩnh như thường.
Chỉ là hai mắt kia, thoạt nhìn không có tinh thần gì
Nàng càng như vậy, Thẩm Việt càng lo lắng.
Huống chi chờ lát nữa trở về, Chu Lê một mình ở nhà.
Mới nghe nói thân thế không quá may mắn của mình, sau khi trở về đối mặt với căn nhà trống rỗng, trong lòng khẳng định thập phần hụt hẫng.
Sau khi thuyền cập bờ, Chu Lê liền định đứng dậy rời thuyền, lại bị Thẩm Việt ngăn cản, kêu nàng chờ một chút.
Hắn đi xuống trước một chuyến, rất nhanh sẽ trở về
Chu Lê không biết hắn đột nhiên muốn làm gì, còn chưa kịp hỏi, Thẩm Việt đã đi ra khoang thuyền.
Nàng đành phải theo lời hắn nói, ở chỗ này chờ hắn.
Lát sau, mành được xốc lên, Thẩm Việt đã trở lại.
Trong tay mang theo hai mặt nạ quỷ thần, một cái trâu đầu, một cái mặt ngựa.
“Chọn một cái.” Thẩm Việt đưa hai mặt nạ qua.
Chu Lê ngạc nhiên nói: “Đây là muốn làm gì? Tam thúc không phải xem ta như tiểu hài nhi để dỗ chứ?” Nàng mơ hồ đoán được, Thẩm Việt là muốn làm chút gì đó cho nàng vui vẻ.
Thẩm Việt lắc đầu: “Không phải, mang cái này lên, ta dẫn ngươi đến một chỗ.”
“Nơi nào a?”
Thẩm Việt thấy nàng không chọn mặt nạ, dứt khoát tùy ý cầm lấy mặt nạ ngựa che lên mặt nàng: “Đi rồi ngươi sẽ biết, một nơi rất đẹp.”
Chu Lê lúc này mới hiểu, Thẩm Việt đi mua hai cái mặt nạ là có ý gì, chờ lát nữa cho dù ở trên phố gặp được người quen, cũng rất khó nhận ra bọn họ, tránh được phiền toái không cần thiết
Hai người mang mặt nạ, lên bờ, nhập vào đám đông trên đường
Trên đường gần như mỗi người đều mang mặt nạ, trong ngọn đèn dầu rối ren, nếu người đồng hành bị tách ra, rất khó tìm lại nhau.
Thẩm Việt tạm chấp nhận tốc độ bước chân của Chu Lê, cố ý bước chậm lại, nhưng bởi vì trên đường người đi qua thật sự quá nhiều, rất nhanh, bọn họ liền bị đám người tách ra một khoảng cách nhất định
Trong lòng hai người đều hoảng hốt, cách đám người nhìn đối phương không chớp mắt, rất sợ hơi dời tầm mắt một chút, sẽ không tìm được