Chu Lê gục đầu xuống, trên mặt đỏ bừng một mảnh.
Thẩm Việt đầu óc nóng lên, tại một khắc này cảm giác say đã cuốn phăng mọi thứ trong đầu hắn, dường như hết thảy mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại hắn cùng Chu Lê
Hắn chậm rãi để sát vào nàng.
Chóp mũi tràn ngập hơi thở nàng, hơi thở kia phảng phất có ma lực nào đó, làm người không ngừng say mê, cho đến luân hãm, ánh mắt là mê ly chưa bao giờ từng có
Chu Lê phát hiện không ổn, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, chui ra ngoài từ dưới cánh tay hắn
Thẩm Việt chỉ cảm thấy trước người không còn ai, tức khắc, tâm cũng hụt hẫng một chút.
Cảm giác say bị người rời đi mang theo một làn gió thơm thổi bay mất, ý thức trở về.
Mới phát hiện mình làm cái gì, lại là một trận tự trách.
Gần đây hắn thật là càng ngày càng đê tiện, nàng chính là A Lê, không phải nữ tử khác.
Nhưng cũng vì nàng là A Lê, hắn phát hiện mình đang càng ngày càng mất khống chế.
Như vậy thật không tốt.
Còn nhớ đoạn việc xấu hắn chính miệng đọc ra trong từ đường, thúc cháu, loạn luân.
Tuy nói trên người Chu Lê cũng không có một chút huyết mạch nào của Thẩm gia, nàng cũng không phải họ Thẩm, nhưng chỉ cần nàng vẫn là tức phụ Thẩm gia một ngày, tên nàng vẫn còn trên gia phả một ngày, thì quan hệ của bọn họ đều sẽ không thay đổi.
Hắn nhìn nữ tử mới bị hành vi vừa rồi của mình dọa sợ, hiện giờ đang trốn một bên, thật muốn lấy cái dùi đâm mình một chút, làm mình đau tỉnh.
“Ổn...!ổn không...!không dậy nổi à?.” Sau một lúc lâu, Thẩm Việt lắp bắp nói.
Chu Lê gắt gao nắm chặt làn váy mình, cắn môi, không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Việt, cũng không dám lên tiếng.
Thẩm Việt thấy Chu Lê không để ý tới hắn, trong lòng căng thẳng, đi qua
Ai ngờ, Chu Lê thoáng nhìn hắn lại đây, vội vàng dịch sang bên cạnh
Bước chân Thẩm Việt cứng lại, đáy mắt xẹt qua một tia hoảng loạn: “Có phải dọa đến ngươi không? Ta, ta nghĩ, khả năng ta thật uống quá nhiều rồi, ngươi yên tâm, về sau tam thúc không bao giờ uống rượu nữa, nếu lại uống, ta sẽ không đậu……”
Chu Lê vội nói tiếp: “Tam thúc cái gì cũng chưa làm, hà tất phát ra lời thề nặng như vậy.”
“Ta, ta không nên dựa ngươi gần như vậy, dọa đến ngươi rồi.”
Chu Lê liếc mắt một cái, nhưng thấy trong mắt Thẩm Việt đầy xin lỗi, chân tay luống cuống, phảng phất còn kinh hoảng hơn nàng
Hắn là một người đọc sách, thất thố khi say rượu, nhất định rất tự trách.
Kỳ thật nàng cũng có thể lý giải, tam thúc hai mươi tuổi, chưa đón dâu, cũng không đi những cái thanh lâu tửu quán đó, có lẽ chưa bao giờ dựa gần nữ tử đến như vậy, còn tại đêm hôm khuya khoắt, trong không khí đầy sao trời này, tuy nói trước đó hai người cũng bởi vì một ít ngoài ý muốn chạm vào gần, nhưng những thời điểm đó Thẩm Việt cũng không có uống rượu.
Chu Lê nghĩ nghĩ, đã là người từng thành thân, nàng hẳn nên càng thêm rộng lượng một chút, tam thúc mới không có gánh nặng tâm lý
“Tam thúc, tối nay do thúc uống rượu, có chút say.
Chúng ta hai người, chung quy một người là nam nhân, một người là nữ nhân, ta từng gả chồng, thời điểm nào đó khó tự kiềm chế ta cũng có thể lý giải.
Chỉ là…… Ngày sau chúng ta vẫn tận lực ít gặp riêng vào buổi tối đi.”
Lời vừa nói ra, Thẩm Việt nghe mà sửng sốt.
Có phải A Lê xem hắn thành đồ lãng tử xấu xa không?
Hành vi vừa rồi của hắn, đích xác tuỳ tiện lại càn rỡ.
Hắn vì cái gì muốn giam cầm nàng, vì cái gì muốn tiến lại gần? Tiến lại gần rồi muốn làm cái gì?
Ngay chính hắn cũng nói không ra mấy đáp án này, chỉ có thể quy kết vì say rượu nhất thời hồ đồ.
“A Lê, có phải ngươi rất chán ghét tam thúc không?” Theo hiểu biết của hắn đối với Chu Lê, hơn nửa nàng sẽ nói không.
“Làm gì có?”
Đáp án không khác biệt với phỏng đoán trong lòng Thẩm Việt, nhưng hắn căn bản không tin.
Vừa rồi hắn thiếu chút nữa khinh bạc nàng, hạ lưu như vậy, mặc dù không chán ghét, ít nhất cũng sẽ không thích
Chu Lê thấy Thẩm Việt ngốc lăng không nhúc nhích trước Thiên Lý kính, thần sắc tràn đầy bất an.
Hai người còn tiếp tục xấu hổ nữa cũng không phải biện pháp.
Chu Lê bình phục tâm tình một chút: “Tam thúc, chúng ta vẫn nên trở về đi thôi.”
Thẩm Việt gật đầu.
Hai người lần nữa mang mặt nạ lên, đi xuống gác mái.
Gác mái là cầu thang gỗ xoay tròn, có lẽ đã lâu không có sửa chữa, mỗi nấc thang một bước, đều sẽ phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt, bước chân hai người luân phiên, những động tĩnh hỗn độn đó, xoay chuyển trong gác mái tối tâm, cực kỳ giống tiếng tim ai đập.
Đi ra thư viện, lại lần nữa nhập vào đám đông.
Ngọn đèn dầu ven đường vẫn chưa tắt, trên đường người đi rộn ràng nhốn nháo, nhưng ít hơn ban nãy rất nhiều.
Lúc này đây, không cần khăn tay dắt nhau, cũng không bị chen ngang.
Trên mặt đất bóng người gắn bó, mỗi người đều ăn ý trầm mặc.
Thư viện cách cửa hàng Chu Lê không phải rất xa, chẳng bao lâu, đã tới trước cửa tiệm Chu Lê
Chu Lê xoay người, từ biệt Thẩm Việt, mở cửa nhỏ đi vào, khi đóng cửa, nàng cũng không ngẩng đầu nhìn một cái, nhưng nàng mơ hồ cảm nhận được đối phương còn đứng ở chỗ đó
Thẩm Việt chờ đến lúc người đi vào, mới cất bước trở về.
Từ sau đêm này, bốn 5 ngày kế tiếp, Chu Lê vẫn chưa gặp lại Thẩm Việt, có đôi khi nàng rảnh rỗi, luôn ngồi bên trong quầy, giả bộ như đang kiểm tiền, ánh mắt lại nhịn không được hướng ra cửa nhìn xung quanh
Cũng mặc kệ là thời điểm đi học hay là hạ học, trên đường ngựa xe như nước, xen như mây khói, lại vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh Thẩm Việt
Sau Tết Trung Nguyên, thời tiết dần dần chuyển lạnh, Chu Lê đột nhiên cảm thấy ngồi ở trên quầy hàng, dựa vào cửa tiệm, quá lạnh.
Liền quyết định mấy ngày này sẽ không ngồi chỗ đó nữa
Đã nhiều ngày buôn bán ế ẩm, trấn trên rất nhiều người đều về quê hỗ trợ gia đình thu lúa, người tới tiệm ăn cũng giảm bảy tám phần so với ngày thường
Thấy gần đây buôn bán chậm, lại nghĩ trong nhà cũng có lúa cần thu, một mình Lý thị ước chừng cũng lo liệu không hết quá nhiều việc, liền quyết định không tiếp tục buôn bán mấy ngày, về thôn hỗ trợ.
Ngày về thôn, đi ngang qua cửa nhà Thẩm Việt, cửa lớn viện nhà bọn mở ra, nàng ngẩng đầu nhìn vào, liền nhìn thấy một nữ tử, đang ngồi bên trong sửa xiêm y.
Nữ tử tuổi thanh xuân cúi đầu, bộ dáng hết sức chuyên chú, đường may của nàng tựa hồ ép tới rất nhỏ, sửa đến cực kỳ nghiêm túc
Không biết giờ khắc này nhãn lực của Chu Lê từ đâu ra, thế nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra đó là xiêm y Thẩm Việt
Lúc này nàng mới nhớ tới cô nương này là ai, ngày ấy cửa hàng nàng khai trương, cô nương này đã cùng Thẩm Việt đi vào tiệm.
Đúng là biểu muội hắn, Ngưu Nhân Nhân.
Cô nương này lại vẫn ở nhà Thẩm Việt
Chu Lê âm thầm nghĩ, đây có lẽ, ước chừng là bộ dáng tức phụ tương lai của tam thúc đi.
Chu Lê không hề dừng chân, bước đi về nhà mình
Ngưu Nhân Nhân như cảm thấy gì đó, ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ngoài cửa viện, hiện lên bóng người áo xanh
Nàng gần như liếc mắt một cái liền nhận ra Chu Lê, nhăn mi, bĩu môi với cửa.
Ấn tượng của Ngưu Nhân Nhân với Chu Lê, vốn