Quá mấy ngày sau, Thẩm Việt lại lần nữa đứng ở dưới tường viện, trong tay cầm một quyển sách, mở ra trang thứ nhất, mặt trên vẽ một vòng hàng rào, trên hàng rào vẽ một cái cày
Phía dưới viết hai chữ —— Chu Lê.
Vây thay cho từ “Chu”; cái cày thay cho từ "Lê”, Chu Lê
Hắn tốn chút công phu để vẽ xong quyển sách này, hắn tham khảo trong sách vỡ lòng dạy cho trẻ nhỏ ở tỉnh thành, loại sách như vậy chính là tranh chữ kết hợp, dùng cho trẻ nhỏ chưa biết chữ tự học lúc đầu
Chỉ là hiện giờ hắn đặc biệt do dự, rốt cuộc có nên ném qua hay không?
Sau khi hắn dạo qua dạo lại vài vòng dưới chân tường, rốt cuộc vẫn không ném qua
Hai ngày trước mới ném củi qua, hôm nay lại ném sách, khoảng cách sao có thể thường xuyên như thế, sơn thần cũng không chịu khó tới như vậy
Hắn vào nhà ngồi vào trước án thư, đặt sách lên trên án thư, quyển sách còn đang mở ra ở trang đầu tiên, hắn nhìn lại tổ hợp hình và chữ ấu trĩ kia, đột nhiên cảm thấy hành vi mấy ngày nay nửa đêm còn khêu đèn dựa bàn ngồi vẽ của mình có chút ngốc.
Chu Lê sớm đã quên mất lời cầu xin thuận miệng bịa ra mấy ngày trước đây, còn đống củi lai lịch không rõ kia cũng không tiếp tục nghiên cứu.
Nàng nghĩ, nói không chừng là chính nàng đặt ở chỗ đó, chỉ là nàng đã quên mất
Buổi sáng một ngày nọ Chu Lê không đi bờ sông bán thạch đậu cùng đậu hoa, mà là đi trấn trên.
Nước chua làm đậu hoa trong nhà đã dùng hết rồi, nàng đi mua một ít.
Nhân tiện nàng còn muốn mua một ít gạo nếp.
Gần đây nàng lật xem quyển thực đơn thái nãi nãi lưu lại, đã có một chút ý tưởng mới.
Chỉ mong có thể làm cho việc buôn bán của nàng ngày càng tốt hơn
Nhà bọn họ nhân khẩu đơn bạc, bà bà cùng nàng đều là nữ tử, làm ruộng sống qua ngày thật sự cố hết sức, cho nên nàng mang hy vọng sống còn chăm lo nhà cửa toàn bộ ký thác ở việc bán thức ăn
Cam Thủy trấn là trấn lớn nhất trong mấy trấn phụ cận, cũng là nơi phồn hoa nhất.
Đường phố rộng lớn, ngựa xe như nước, cửa hàng trên đường buôn bán cũng tốt
Chu Lê đi vào một cửa hàng bán đồ tạp phô, mua hai lọ nước chát, lại mua mười cân gạo nếp, cất vào giỏ tre, sau khi mua xong hai thứ này, xem canh giờ vẫn còn sớm, liền quyết định đi dạo trên phố
Nào biết còn chưa đi dạo được bao lâu liền bắt đầu trở trời.
Mùa hè mưa to nói đến là đến, mưa tuôn xối xả trên đường làm người đi đường đột nhiên không kịp trở tay, nháo nhào dùng ta che mưa chạy tán loạn khắp nơi
Tay Chu Lê đặt trên trán che nắng quan sát, xem nơi nào có chỗ tránh mưa.
Không chút nào lưu ý phía sau.
Mà phía sau, trong màn mưa thật dày đột nhiên xông tới một chiếc xe ngựa, xa phu rống to suốt đoạn đường: “Mau tránh ra mau tránh ra, ngựa bị kinh sợ!”
Nhưng vì lúc này tiếng mưa rơi lớn, trên đường lại hỗn loạn, Chu Lê căn bản không nghe thấy.
Phía sau có rất nhiều người không kịp chạy, sợ tới mức té ngã xuống nước mưa.
Mắt thấy con ngựa kia sắp sửa đụng trúng Chu Lê, xa phu dùng sức kéo dây cương đều không thay đổi được gì, nếu Chu Lê lại không chạy ra chỗ khác, chỉ sợ sẽ bị đâm bay ra ngoài.
Chính lúc này, cánh tay nàng bị người kéo một cái, cả người không chịu khống chế nhào về phía bên cạnh, nàng còn chưa kịp phản ứng đây là chuyện như thế nào, liền thấy một chiếc xe ngựa gào thét chạy qua sát thân thể mình, lúc này, nàng mới nghe rõ người trên xe ngựa đang kêu cái gì.
May mắn có người kéo nàng một cái mới không bị xe ngựa đâm bay.
Nhưng mà, không biết do người nọ kéo nàng dùng sức quá lớn, hay do chân nàng đứng không vững.
Khiến nàng lảo đảo một chút đâm tiến vào một cái ôm xa lạ
Mưa trên đỉnh đầu đột nhiên im bặt.
Nàng từ trong ngực người khác ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt quen thuộc
“Tam thúc?” Nàng không khỏi kêu.
Thẩm Việt dời một phần lớn dù về phía bên nàng, cánh tay lôi kéo tay nàng trong lúc nhất thời vậy mà đã quên buông ra.
Hắn cúi đầu, liền đối diện với một nữ tử bị nước mưa xối đến rõ rõ ràng ràng
“Vừa rồi thiếu chút nữa ngươi đã bị xe ngựa đụng phải.” Thẩm Việt nói.
Chu Lê nhìn đầu phố bên kia, chiếc xe ngựa đã lao ra thật xa trong màn mưa
Lúc này nàng mới hậu tri hậu giác cảm thấy một chút sợ hãi.
Bất quá may mắn gặp được tam thúc.
“Tới, qua bên kia tránh mưa một chút, mưa quá lớn.” Thẩm Việt nói, liền kéo Chu Lê chen vào mái hiên bên đường.
Sau khi Thẩm Việt kéo người đi qua mới phát hiện vẫn luôn nắm tay người ta, chợt buông lỏng tay, quay mặt đi làm như không có việc gì mà thu dù lại
Nàng cười nói: “Đa tạ tam thúc, nếu không có tam thúc, hôm nay chỉ sợ là ta phải đi y quán rồi”
Thẩm Việt nói: “Không cần khách khí, chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
Nói xong hai câu này, hai người đều trầm mặc.
Thẩm Việt nhìn mưa nơi xa, Chu Lê đặt sọt xuống bên chân, tóc tai xiêm y đều ướt đẫm, nàng đem mớ tóc dài phía sau đến trước người vắt vắt chút nước
Dưới mái hiên có rất nhiều người tránh mưa, bọn họ cách nhau thật sự gần, chờ sau khi bên cạnh lại chen vào thêm vài người, đám người ta đẩy ngươi xô một hồi, Chu Lê không đề phòng, bị người phía sau chen vào đụng trúng, đôi tay theo bản năng nâng lên tìm kiếm chống đỡ, lại đụng tới trước ngực nam tử trước mặt
Thân mình hai người đột nhiên triệt để sát vào nhau
Một trận hương ướt át ngọt ngào đâm vào trong lòng ngực, hắn trở tay không kịp, định lui ra phía sau tránh đi, nhưng ngặt nỗi phía sau đứng đầy người, hắn lui cũng không thể lui, lại càng bị người phía trước chen vào một chút, hoàn toàn dính vào một chỗ với nữ tử trong lòng ngực, lại không cách nào nhúc nhích.
Hai người mặt đối mặt, Thẩm Việt cúi đầu, vừa vặn chạm phải tầm mắt nàng
Tóc nàng ướt đẫm, tóc mai dán vào gương mặt nhỏ xinh, một giọt nước từ trán nàng lướt qua mày, dọc theo sườn mũi, chảy tới trên cánh môi, làm đôi môi vốn non mềm phấn hồng kia, thoạt nhìn càng thêm trơn bóng no đủ.
Áo nàng cũng bị mưa xối đến ướt đẫm, y phục mùa hè vốn dĩ đã mỏng, giờ phút này, áo mỏng ẩm ướt kia dán vào da thịt nàng, làm cho bả vai nàng, dáng người nàng đều được phác hoạ rõ nét
Hắn đột nhiên cảm thấy có chút khát nước, vội quay mặt đi nhìn về phía nơi khác.
Gần như cùng lúc đó, Chu Lê cũng nhanh chóng