Chu Lê liếc liếc hai người, cũng không suy nghĩ quá nhiều, kêu Vương Hứa, từ biệt Thẩm Việt rồi rời đi.
Thẩm Việt nhìn phía bóng dáng hai người bọn họ, một người cao lớn tinh tráng, một người xinh xắn lanh lợi, đều cõng sọt, vừa nói vừa cười.
Sau cơn mưa ánh mặt trời hết sức vừa người, hắn dời tầm mắt, cầm theo dù đi về ngõ nhỏ bên đường cách đó không xa
Trong ngõ nhỏ chính là Tường Tự thư viện, Thẩm Việt tiến vào cửa thư viện, đã bị một đồng liêu ngăn lại, đồng liêu kia đến cười chế nhạo: “Thẩm phu tử mới vừa rồi mưa to tầm tã cầm dù lao ra ngoài, thì ra là vì một cô nương a.”
Thẩm Việt nhăn nhăn mày, vòng qua đồng liêu đi đến Tập Anh thất.
Tập Anh thất này là phòng cho các phu tử không có giờ dạy học nghỉ ngơi soạn bài
Đồng liêu kia đuổi theo: “Thẩm phu tử năm nay chắc hai mươi rồi chứ, cũng nên thành gia, vậy cô nương kia là người trong lòng ngươi đúng không, đẩy nhanh sớm hơn đi, người ta ở quê chờ ngươi lâu như vậy, ngươi cũng nên tới cửa cầu hôn đi.”
Thẩm Việt khiếp sợ với năng lực tưởng tượng phong phú của đồng liêu, lạnh mắt liếc mắt hắn một cái, không phản ứng đến hắn.
Đồng liêu thấy hắn không phủ nhận, tự nghĩ thông minh cho rằng mình đoán đúng rồi, tiếp tục hưng phấn nói: “Nga, ta hiểu nha, cô nương kia do trong nhà an bài rồi, có phải không đúng bộ dạng Thẩm phu tử ưa thích phải không?” Vừa rồi hắn cũng chỉ ở trên phố thoáng liếc mắt nhìn Thẩm Việt cùng cô nương kia, nhưng mặt cô nương lại không thấy rõ.
Thẩm Việt vừa định phản bác nói người ta rất xinh đẹp, nhưng chợt phát hiện không đúng chỗ nào, chung quy vẫn không nên mở miệng, tùy ý đồng liêu ở một bên tự quyết định.
Nếu hắn phản bác lại, chẳng phải hắn đang thừa nhận cái gì? Vậy không phải làm dơ danh dự cô nương nhà người ta sao?
Đồng liêu nói nửa ngày thấy Thẩm Việt vẫn không mở miệng, méo miệng, đột nhiên ý thức được, vậy có lẽ bộ dạng cô nương thật ra chỉ tàm tàm thôi
Cô nương do trong nhà an bài, theo tính tình Thẩm phu tử lãnh đạm cổ hủ như vậy, đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Vậy chẳng phải hắn đang chọc đến chỗ đau của Thẩm phu tử người ta à?
Đột nhiên liền có vài phần đồng tình Thẩm Việt, thu câu chuyện vỗ vỗ vai hắn coi như an ủi: “Thẩm lão đệ, cưới vợ cưới hiền.”
Thẩm Việt nhấp môi, lạnh mắt liếc hắn một cái.
Đồng liêu thấy hắn hình như sinh khí, mượn cớ mình lập tức có lớp dạy, cáo lui
Chu Lê về đến nhà, Lý thị nghĩ nàng không mang dù nhất định mắc mưa ở bên ngoài, liền thúc giục nàng đi thay y phục
Chu Lê thay đổi y phục nghĩ đến kế hoạch làm món ăn của mình, liền đi nhà bếp, múc gạo nếp mới mua ra một chút, lại múc thêm gạo thường, trộn hai loại gạo vào với nhau vò sạch hai lần, lại ngâm vào nước, đặt sang một bên.
Gạo này cần ngâm ít nhất một đêm, nàng bắt đầu làm thạch đậu, hôm nay chỉ có thể bán vào buổi chiều, nàng không nghĩ sẽ làm đậu hoa, làm cũng bán không hết
Thạch đậu làm xong đẩy đến bờ sông, buổi sáng đi mua đồ ở trấn trên không có tới, buổi chiều vừa đến đã có người vây tới, Chu Lê nhiệt tình rưới gia vị chuẩn bị thức ăn cho khách
Ước chừng cuối giờ Thân, thạch đậu bán gần như hết sạch, sau khi thu dọn một phen nàng tính toán đẩy xe đẩy tay về nhà, giương mắt liền thoáng nhìn thấy Thẩm Việt vừa lúc đi xuống Tứ Động Kiều
Nàng đẩy xe đẩy tay hội hợp cùng Thẩm Việt, cười nói: “Tam thúc dạy về à?”
Thẩm Việt lên tiếng, hai người liền trầm mặc
Chu Lê hiểu hắn không quá nguyện ý nói chuyện với mình, cũng không mở miệng nữa.
Nhưng song song đi được một lúc, nam tử bên cạnh lại ngoài ý muốn mở miệng: “Hôm nay bán xong đậu hoa rồi sao?”
Chu Lê nói: “Hôm nay không có làm đậu hoa.”
Lại tiếp tục trầm mặc
Qua thêm một lát, nam tử lại hỏi: “Buổi sáng gặp được Vương thợ mộc kia là người cùng thôn với ngươi?”
Chu Lê kinh ngạc liếc hắn một cái, thầm nghĩ buổi sáng khi gặp mặt không phải đã giới thiệu qua rồi sao? Chẳng lẽ tam thúc có việc gì muốn mời thợ mộc? Cho nên muốn tìm hiểu Vương đại ca nhiều hơn?
Có phỏng đoán như vậy, Chu Lê liền bắt đầu khen Vương Hứa: “Tổ tiên Vương đại ca đã ở tại Chu gia thôn từ rất lâu, trong nhà ba đời đều là thợ mộc, tay nghề kia cũng là tổ truyền, trên cơ bản cái gì cũng đều có thể làm, bàn ghế, giường, cửa sổ, khắc gỗ hoa cũng biết, trước kia ta còn chưa gả đến Thẩm gia bên này, hắn còn làm hai cây lược gỗ đưa cho ta cùng nương ta”
Thẩm Việt liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng nói tới tập trung lại nghiêm túc, trên mặt trước sau đều treo ý cười, phảng phất như cặp mắt hạnh trong veo kia đều tỏa ra tia sáng
Hắn ho nhẹ một tiếng nói tiếp nói: “Tay nghề Vương thợ mộc tốt như vậy, ngày sau nếu có cái gì cần thợ mộc, nhất định tìm hắn.”
Chu Lê cười nói: “Vương đại ca làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, thúc tìm hắn tuyệt đối không sai.”
Thẩm Việt gật đầu.
Sau khi vào thôn, hai người ăn ý kéo giãn khoảng cách, lúc sau Thẩm Việt dần dần bước nhanh hơn, chậm rãi đi tới trước Chu Lê
Chu Lê cũng không cảm thấy hành vi này của tam thúc có cái gì không ổn, rốt cuộc hai người bọn họ đích xác cũng không thích hợp đi quá gần
Thẩm Việt về đến nhà, ngồi nghỉ ngơi ở sân trong chốc lát, thấy Ngưu thị tới trong viện giặt y phục, thuận miệng hỏi: “Nương, người có biết Vương thợ mộc ở Chu gia thôn bên cạnh không?”
Ngưu thị vừa chà quần áo, vừa nói: “Biết a, mấy cái ghế xếp trong nhà chính đều mua ở chỗ hắn, đồ gỗ nhà hắn làm tốt lắm.”
“Hắn hình như còn lớn hơn con một chút đúng không, đã thành gia chưa?” Hỏi xong lại sợ Ngưu thị nghĩ nhiều, vội thêm một câu, “Trong thư viện chúng con có một đồng liêu, muội muội nhà hắn ở trên phố liếc mắt nhìn Vương thợ mộc một cái, nói là rất hợp nhãn, liền nhờ con hỏi thăm chút đỉnh.”
Tay chà y phục của Ngưu thị dừng một chút, nhìn về phía nhi tử: “Nương còn nói con chỉ biết đọc sách thôi, cũng quan tâm những việc này nữa à?”
Nói đến làm Thẩm Việt có chút không được tự nhiên, bưng chén trà kim ngân trong tay lên uống một ngụm.
Chỉ nghe Ngưu thị nói tiếp: “Lúc trẻ Vương thợ mộc cũng đã cưới một tức phụ, sau đó chết rồi, nhưng mà người có khả năng có thành thật, cũng biết kiếm tiền, bộ dạng cũng không tồi, chỉ cần muội muội đồng liêu kia của con không chê hắn là người goá vợ, thật ra cũng là hôn phu không tồi có thể chọn.”
Thẩm Việt nhớ tới buổi sáng ở trấn trên, ánh mắt Vương thợ mộc nhìn Chu Lê, trực giác nói với hắn, hắn ta có ý khác với Chu Lê
Tựa hồ như để xác minh phỏng đoán của hắn, ngay sau đó liền nghe Ngưu thị nói: “Bất quá ta coi, Vương thợ mộc kia hình như có chút ý với A Lê, đồng liêu kia của con cần phải xem cẩn thận, đừng để tâm tư muội muội lộ ra ngoài, lại bị người ta cự tuyệt thì thật ngượng lắm.”
Thẩm Việt đột nhiên mất hứng thú tán gẫu đề tài này, thuận miệng trả lời Ngưu thị hai câu, trở về phòng đọc sách
Hắn trở lại trong phòng, cầm một quyển sách lên lật lật, bên ngoài có tiếng