Mùa xuân trên núi Long Hổ.
Dạo gần đây, Truy Nguyệt rất khó chịu, nên nói là phi thường khó chịu. Quả thực là nó đã bị khó chịu tới cực điểm a.
Hừ hừ, không phải chỉ là một con chó thôi à? Vừa không phải là cái loại chó gì có tiếng quý hiếm, hình dạng lớn lên lại càng không đáng yêu. Thậm chí cả thân của nó đều hoàn toàn lộ ra một luồng khí tức quê mùa hết chỗ nói. Nhưng, dựa vào cái gì, nói liền có thể chiếm được sự sủng ái toàn tâm của chủ nhân hả.
Nhưng, bản thân mình đã đi theo chủ nhân đã được tám năm rồi đi. Tám năm, bồi tiếp hắn dãi nắng dầm mưa, cũng chưa từng nhìn thấy hắn lộ ra nụ cười hòa ái như vậy với mình a.
– Gâu gâu …… Lưng tròng gâu……
Thực sự là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến. Mỗi ngày, cái con chó vườn này, đều không có chuyện gì để làm hay sao, mà luôn chạy đến trước mặt của ta mà lúc lắc cái gì a. Truy nguyệt liếc xéo Đại Hoàng đang hưng phấn sủa to, từ xa xa chạy tới. Trong lỗ mũi của nó liền phun ra một hơi dài phát ra âm thanh “phì phì”.
Bất quá, Đại Hoàng lại không hề liếc mắt một cái nào nhìn đến nó, liền trực tiếp chạy vội qua bên thân của nó mà tiến tới phía trước.
Tốc độ vừa rồi của con chó tựa hồ như không kém bao nhiêu so với tốc độ của mình ở cái lần mà đã chạy cả ngày lẫn đêm đi được một ngàn tám trăm dặm nha.
Bất quá ……
Ân, với tốc độ này thì con chó nhỏ này cũng chỉ có thể duy trì được ba đến năm dặm là cùng thôi. Bằng không, trên thế gian này, còn có ai cưỡi ngựa bọn nó làm gì nữa a, mọi người không phải đều đã đi cưỡi chó hết rồi đi.
– Giang Bách Xuyên, Giang Bách Xuyên. Đại Hoàng đâu rồi. Ta vừa mới nãy còn nhìn thấy nó đuổi theo một con chuột con, làm sao lại chỉ ở trong chớp mắt liền không còn bóng nữa nhi.
Phía trước có giọng nói xô xao vang lên, con mắt của Truy Nguyệt lập tức sáng lên:
Là nữ chủ nhân do chủ nhân dẫn về mấy ngày trước đây. Khụ khụ. Tuy rằng, y thật giống như không phải là nữ nhân a. Hơn nữa, mấy vị nhị đương gia, cùng với ba vị thủ lĩnh sơn trại còn lại, cũng gọi y là Đại Hải ca.
Có điều ……
Bất quá, tựa hồ như, về phần thân phận thì y chính là nữ chủ nhân của nó đi.
Điểm ấy, Truy Nguyệt vẫn là hoàn toàn phân biệt được rõ ràng. Bằng không, nó làm sao lại có thể trở thành vật cưỡi yêu thích nhất của Giang Bách Xuyên đây. Cái linh tính này của nó vốn có không ít điểm tốt a. Nào giống như cái con chó vườn kia chứ. Có điều, khụ khụ, không phải là không thừa nhận, vừa nhìn chút thức ăn mỗi bữa được đưa đến, thì thân phận của cái con chó vườn kia tựa hồ như không thua nó một chút nào a.
Thế nhưng vị Đại Hải ca này lại phi thường yêu thích Truy Nguyệt. Nó đã từng trò chuyện cùng Đạp Tuyết là ngựa yêu của Thẩm Thiên Lý. Con ngựa kia nói, chủ nhân của nó thích nhất chính là người kia luôn đi cày cấy, trồng trọt, tưới cây, thu hoạch, thu hoa màu lại thu lương, căn bản đều không thèm quan tâm đến nó. Mà sau khi người kia lên núi, nó liền được được người kia chăm sóc thường xuyên a.
Lúc bắt đầu, Truy Nguyệt cho rằng Đạp Tuyết quá tham lam. Có mỗi chủ nhân quan tâm mình là được rồi. Lẽ nào, còn chưa đủ sao? Cần gì còn muốn người ngoài quan tâm đến nữa nha.
Có điều, từ sau khi Đại Hải ca đến đây, nó mới phát hiện suy nghĩ của mình thực sự là quá sai lầm rồi a.
Chẳng hạn như, cái được gọi là sự quan tâm của chủ nhân đối với nó, đơn giản chỉ là chỉ thị người chăm sóc nó nhiều hơn một chút, dặn dò lấy cỏ khô tốt hơn một chút, nắng hay mưa gì thì cũng nhớ dắt nó đi ra ngoài dạo vài vòng. Khi chủ nhân gặp phải nguy hiểm cũng không chịu vứt bỏ nó mà bỏ trốn một mình. Đương nhiên, là do chủ nhân xuất thân cao quý, cho nên, hắn có thể làm được những việc này cũng không tệ rồi đi.
Thế nhưng, sự quan tâm chăm sóc của Đại Hải ca liền khác biệt hoàn toàn, y sẽ cho bờm cho mình, sẽ thân thiết tán gẫu cùng mình, y còn có thể lén lút nói ra một chút bí mật nhỏ của y cùng chủ nhân.
Cứ cho là, y xem mình không nghe hiểu gì đi, kỳ thực thì mình vẫn có thể nghe hiểu nha, chỉ là mình sẽ không nói được tiếng người mà thôi. Lẽ nào Đại Hải ca hoàn toàn không phát hiện ra khi mình nghe y nói chuyện, liền hưng phấn cào móng lên khắp nơi à?
“Phì phì……”
Nhìn thấy Trương Đại Hải chạy tới, Truy Nguyệt hưng phấn dùng mũi phun khí, tiếp theo, nâng cái chân trước lên cao cao, dậm móng cào cào một hồi. Ý tứ này chính là: Đại Hải ca, ta ở đây, ta ở đây a. Nếu như không phải là do bản thân nó hí to lên, sẽ dẫn đến rất nhiều tên gia hoả liếc nhìn nó đến chán ghét, thì nó đã lập tức hí to lên một hồi nha.
Trương Đại Hải vừa nhìn thấy nó, trên gương mặt anh tuấn nở ra một nụ cười lấp lánh, liền đi tới bên thân của nó mà vuốt ve bờm lông, nói:
– Truy Nguyệt a. Ngươi có nhìn thấy Đại Hoàng nhà ta ở đâu không nha. Vừa rồi, tựa hồ như, nó chính là chạy ngang qua nơi này đi. Ồ, tại sao bờm của ngươi lại dính nhiều bụi đất lên đến vậy a? Rõ ràng, tối hôm qua, vừa mới chải qua rồi mà.
– Đại Hải, ngươi đang nói cái gì với một ngựa vô tri đây. Nó lại nghe không hiểu.
Giang Bách Xuyên buồn cười, chậm rãi đi tới, ôm lấy bả vai của Trương Đại Hải:
– Hôm qua, Tiểu Tam Nhi đã nói cho ta biết, trong khe núi đang có hoa đào nở, chờ đến khi nào rảnh, chúng ta cùng đi ngắm hoa có được không?
– Tốt tốt, không chỉ ngắm hoa. Đến khi cây kết hoa ra quả đào, chúng ta lại đi tiếp a.
Trương Đại Hải lập tức trở nên hưng phấn:
– Giang Bách Xuyên, ngươi …… Ngày hôm qua, ở trong thư phòng, ngươi mở miệng ngâm cái bài thơ kia. Ta đã thuộc được bốn câu thơ đầu trong đó rồi nha.
Trương Đại Hải tiếp tục xoa xoa lông bờm của Truy Nguyệt, nhưng tâm tình rõ ràng đã trở nên phấn khích hơn rất nhiều nha.
– Cái gì? Ngươi thuộc bốn câu đầu của một bài thơ sao?
Giang Bách Xuyên vừa mừng vừa sợ. Xác thực, Đại Hải chơi cờ đến mức là cao nhân diệu tuyệt nhất thiên hạ này. Nhưng lại, y hoàn toàn xem thường việc đọc sách, cũng không thích những câu phong nguyệt gì đó.
Có một lần, hắn có nói cho y nghe hai câu thơ:
“Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số. ” (*)
Kết quả, y lại phê bình xem thường nói:
– Gió thu ngọc lộ gặp mặt nhau, thì nước bị gió thổi XXX chỉ có thể có kết quả là tạo ra sương mà thôi. Kết cục bi thảm đến vậy. Làm sao lại ‘tiện thắng khước nhân gian vô số’ đây?
Một câu này, liền khiến hắn phẫn nộ đến muốn chết tươi a.
Bởi vậy, khi vị có cái lỗ tai vàng này đây, cư nhiên, lại tự thừa nhận rằng bản thân đã thuộc lòng bốn câu thơ, sao lại không khiến Giang Bách Xuyên mừng rỡ như điên được chứ. Lẽ nào, rốt cuộc, Đại Hải – y cũng đã thông suốt rồi sao, chẳng lẽ lại muốn cùng hắn đọc nhiều thêm sách hiểu thêm một chút chữ à? Nếu là vậy, thì thời gian hai người ở cùng nhau, há chẳng phải lại nhiều hơn không ít à?
Giang Bách Xuyên rơi vào trong ảo tưởng mỹ mãn tươi đẹp. Trên mặt lại không tự kìm hãm được liền lộ ra nụ cười xán lạn.
Nhưng nụ cười ở trên mặt của Trương Đại Hải lại còn xán lạn hơn so với hắn rất nhiều đi:
– Không sai, không sai a. Ta nhớ tới, bốn câu đó là cái gì mà:
‘Đào hoa ổ lý đào hoa am,
Đào hoa am lý đào hoa tiên.
Đào hoa tiên nhân chủng đào thụ,
Hựu trích đào hoa hoán tửu tiền."(*)
– Mấy câu tiếp theo, ta liền không có nghe rõ nữa nha. A, Giang Bách Xuyên, hôm nay ta mới biết được, hóa ra hoa đào là có thể bán lấy tiền a. Giang Bách Xuyên, ngày mai, chúng ta sẽ đi hái hết mấy đám hoa đào này xuống để đổi thành tiền có được hay không? Ta sợ mấy ngày nữa sẽ hoa sẽ héo rụng, héo úa rồi liền sẽ không đổi được nhiều tiền a.
Cả khuôn mặt của Giang Bách Xuyên không nhịn được co giật mấy lần. Hắn hung hăng dùng sức vỗ vỗ mặt mình, mới hầu như mới bình phục nổi, mà rên rỉ lên tiếng hỏi:
– Đại Hải, lẽ nào, mỗi ngày ta đưa tiền cho ngươi còn quá ít hay sao? Đến mức chỉ có mấy cây hoa đào kia thôi, ngươi cũng hoàn toàn không buông tha a.
– Tiền mà, chung quy thì vẫn càng nhiều càng tốt a.
Trương Đại Hải hưng phấn đáp. Trên gương mặt đỏ bừng bừng còn mang theo nụ cười vui sướng, khiến cho Giang Bách Xuyên càng không cách nào nói ra, kì thực, hoa đào làm sao lại có thể bán lấy tiền được a.
– Cái này …… Đại Hải, ngươi nghĩ lại xem kĩ chút đã a, khi hoa đào rụng, sẽ kết trái ra quả đào vừa to lại vừa ngọt. Bây giờ, mà ngươi đều hái hoa đào xuống hết, thì đám quả đào này, khẳng định sẽ không thể nào kết trái được. Ngươi tính kĩ lại xem nào, là bán hoa đào kiếm lời nhiều hơn, hay là, bán quả đào kiếm lời nhiều hơn đây?
Hô! Thật là cái cớ phi thường hoàn mĩ a.
Hô, thật là phi thường hoàn mỹ cớ a. Một lần nữa, Giang Bách Xuyên lại kiêu ngạo vì sự thông minh tài trí của bản thân mình a.
– Nha, thật sự là không sai nha. Bán quả đào, khẳng định là kiếm lời nhiều hơn bán hoa đào rồi a.
Trương Đại Hải đi qua nơi có để sẵn một thùng gỗ chứa nước sạch cùng bàn chải lông ở trong góc dành riêng cho Truy Nguyệt, xách ra đây, y đang chuẩn bị cho chải lông bờm cho Truy Nguyệt.
– Ân. Đại Hải, ngươi định làm gì vậy hả?
Giang Bách Xuyên kỳ quái nhìn y:
– Không phải, tối hôm qua mới chải lông qua rồi à? Làm sao, mà hôm nay, ngươi lại muốn chải cho nó nữa a. Lúc trước, qua ba ngày thì Truy Nguyệt mới chải một lần a.
Hắn tuyệt đối không nhớ lầm. Bởi vì, chính là vào chạng vạng ngày hôm qua, hắn vừa Đại Hải yêu quý mới vừa ăn cơm tối xong. Hắn đang tràn đầy phấn khởi, muốn lên giường, lăn lộn cùng ái nhân làm chính sự. Thì, Đại Hải đột nhiên lại nhảy bật người dậy, vừa nói cái gì
mà đã hứa với Truy Nguyệt là hôm nay giúp nó chải bờm, kết quả lại quên mất, lúc này mới nhớ ra, thì y liền đã vội vàng đi ra ngoài mất. Bỏ rơi Giang Bách Xuyên sững sờ ở lại một mình trong phòng. Hắn thật bực bội a, thật sự là đã hận chết cái lời hứa đáng giá ngàn vàng của ái nhân với con súc sinh này a.
– Vậy sao? Nhưng mà, ngươi nhìn một chút xem, hôm nay, bờm của nó đều đã dính bụi đất đến xám xịt rồi đây này.
Trương Đại Hải chỉ chỉ cả thân đầy bụi đất của Truy Nguyệt, ra hiệu cho Giang Bách Xuyên tự dùng đôi mắt tinh tường của mình mà nhìn, chứng mình là y cũng không phải có bệnh thích sạch sẽ mà nhất định muốn phải chải bờm lông cho Truy Nguyệt.
Giang Bách Xuyên nhìn Truy Nguyệt một cái, đầu lông mày cũng cau lên đến, hằn học nói:
– Là cái tên tiểu tử miệng còn hôi sữa nào mà chăm sóc nó ra thế này. Lẽ nào dắt nó vào vũng bùn tắm rửa à? Rõ ràng, tối ngày hôm qua mới vừa chải lông sạch srx xong đây.
Truy Nguyệt đắc ý xoay đầu, biểu thị: đó là, vì muốn làm ra cả một thân bùn đất dơ bẩn này, sáng sớm nay, nó đã cố ý chạy đến hố đất, ở trong đó lăn lộn hai vòng nhi. Lại có thể không bẩn được à?
Lần thứ hai, nói rõ lên, nó là con ngựa phi thường phi thường có linh tính đây.
Giang Bách Xuyên cực kì hoài nghi quan sát thật cẩn thận dáng dấp đắc này này của Truy Nguyệt. Đôi mắt của hắn bỗng nhiên híp lại: là như vậy sao? Là do mình vẫn luôn đánh giá quá thấp trí thông minh của ngựa yêu nhà mình đi. Lẽ nào, cư nhiên, nó lại tự hiểu được việc tự cố ý làm bẩn bản thân để Đại Hải giúp nó rửa bờm chải lông đây sao? Cái này, há chẳng phải nó đã muốn biến thành tinh rồi à?
– Đại Hải, ngươi vừa rồi mới hô cái gì a? Tựa hồ như đang nói là Đại Hoàng chạy mất rồi có đúng không?
Giang Bách Xuyên bình tĩnh, nói sang chuyện khác. Hừ hừ. Không được a. Ta không thể nào để cho Truy Nguyệt thực hiện được ý đồ xấu này nga. Nếu đã như vậy, hắn muốn cho Đại Hải dời đi sự chú ý, thì chỉ có thể ném niềm tin tưởng duy nhất liền đánh cược lên trên thân Đại Hoàng nha.
Nghĩ đến đoạn này, Giang Bách Xuyên cảm nhận được sự bất đắc dĩ đến sâu sắc a. Hắn cùng Thẩm Thiên Lý là do đời trước đã làm bậy quá nhiều sao? Cho nên, Thẩm Thiên Lý không tranh nổi Đại Hỉ với cái đám ruộng mới khai khẩn ra kia. Còn hắn thì lại không tranh nổi Đại Hải với đám vật nuôi ở bên cạnh a.
– A. Đúng rồi nha. Đại Hoàng, ta vừa nhìn thấy nó đuổi theo một con con chuột chạy tới, vì lẽ đó có chút bận tâm.
Quả nhiên, Trương Đại Hải đã thả thùng nước cùng bàn chải xuống.
– Việc này, thì có cái gì lo lắng đâu?
Giang Bách Xuyên cảm thấy kỳ quái. Quả nhiên, tư duy của ái nhân, không phải là suy nghĩ của người bình thường sao. Lẽ nào mấy vị nhà quê này, đều là suy nghĩ đều có vấn đề à?
– Không trâu bắt chó