Một lần nữa, lại đôi bàn chân lại bước lên con đường mòn nhỏ hẹp, quanh co quen thuộc, trong lòng của Giang Bách Xuyên thật sự đang dâng lên nỗi kích động mà không có lời nào, có thể diễn tả được.
Nhìn cảnh vật ở hai bên đường nhanh chóng lướt qua, trong lòng của hắn chỉ có mỗi một ý nghĩ kiên định không thể nào lại kiên định hơn được nữa.
Đại Hải, ngươi phải chờ ta. Tuyệt đối không thể nào để cho ta vừa tới nơi, liền nhìn thấy một màn ngươi cùng tân nương quỳ bái thiên địa mà tiếp đón ta đi. Đại Hải, tuyệt đối không thể nào để cho chuyện kinh khủng lại bất đắc dĩ mà xảy ra.
Ở ngay trước mắt, chính là thôn của Trương Đại Hải. Mới vừa vào đến đầu thôn, đã liền phát hiện ra ở trên đường mòn nhỏ, tất cả mọi thôn dân đều đang tụm năm tụm ba vui mừng. Mỗi một tiểu hài tử đều mặc lên người một bộ quần áo mới, cười nói rộn rã, đuổi bắt nô đùa xôn xao một mảng, vừa reo to ” Thành thân, thành thân a. Đại Hải thúc thúc lấy nương tử nha.”
Bước chân của Giang Bách Xuyên liền loạng choạng, không dám tin nổi, mà liếc mắt nhìn chằm chằm đám con nít kia. Tiếp theo, hắn đột ngột túm lấy một thôn dân đi ngang bên người, thốt ra giọng nói khàn khàn hỏi:
– Là …… Là ai muốn cưới vợ?
– Còn có thể là ai nữa a. Đương nhiên là Đại Hải rồi nha.
Thôn dân kia đang nói chuyện cùng người đi cùng mình, nghe thấy câu hỏi này liền thiếu kiên nhẫn vừa vùng người thoát khỏi động tác lôi kéo của hắn. Nhưng gã vừa ngẩng đầu nhìn lên, cũng không khỏi sững sờ, lại chợt đổi thành một bộ mặt tươi cười.
– Yêu. Này, không phải là Giang công tử à? Hôm nay, người trở về vừa đúng lúc rồi a. Tân nương nấu ăn ngon có tiếng, cũng đã mời tất cả mọi người ở trong thôn đến dự tiệc a. Trong sân nhà Đại Hải các ngươi cũng đã bày ra mấy bàn tiệc rồi đây. Đúng lúc, ngươi cũng vừa đến kịp uống rượu mừng nha.
– Uống rượu mừng?
Giang Bách Xuyên nghiến răng nghiến lợi rít ra từng chữ ở kẽ răng, lầu bầu:
– Bây giờ, ta đang uống giấm rồi đây này.
Hắn vừa nói xong cũng không chờ thôn dân kia phản ứng lại. Thì, đến bóng dáng của hắn đã không thấy đâu nữa, đây chính là tuyệt đỉnh khinh công ‘Đại Giang Đông khứ’ ở trong chốn võ lâm a.
Mắt thấy sắp tới nhà của Trương Đại Hải, từ thật xa, Giang Bách Xuyên liền nhìn thấy hai ả nữ nhân vốn đã khiến hắn hận đến nghiến răng, cũng chính là hai ả bà mối đã tám chuyện với nhau trên đường mòn ở trong rừng nhỏ ngày đó.
– Má nó! Chính là cái mầm tai hoạ gây ra kết cục này đây. Ngày đó, ta nên tự mình ra tay trừ khử mới phải a.
Giang Bách Xuyên oán hận chửi bới. Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì hiện tại, hai ả bà mối nọ, đã bị đục lỗ biến thành cái rổ rồi đi.
– Ân? Không đúng a. Làm sao một đám người đều chen chúc ở đây, không phải cái sân kia mới đúng là nhà của Đại Hải à?
Giang Bách Xuyên ngừng bước ở trước nhà Trương Đại Hải xem xét, lại ló đầu nhìn sang sân nhà của Trương Đại Hải, chỉ thấy trong sân bày đầy bàn ghế linh tinh, nhưng vẫn còn chưa có món ăn nào được bày lên bàn cả.
Đại Hoàng phờ phạc, rũ đầu xuống, nằm ở dưới tán cây khỏa trích phượng.
Lại nhìn sang sân nhà đối diện ở trước mặt, bên trong lại có đầy người đứng ở đó, cũng không có bày bàn đãi tiệc.
– Kỳ quái. Chuyện gì thế này? Tại sao, muốn lại tổ chức thành thân ở trong sân của người khác a. Lẽ nào, ta đã tính sai rồi sao?
Trong lòng lại sinh ra một tia hi vọng lần nữa, hắn kéo tay áo của một lão thái thái đứng cạnh hỏi:
– Đại nương, là ai muốn đón dâu? Tân nương là cô nương nhà ai vậy a?
Lời này thốt ra, có thể nói là một câu hỏi vô cùng nho nhã, lễ độ nhất mà từ khi Giang Bách Xuyên sinh ra đến giờ đi.
Lão thái thái đứng bên cạnh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, đại khái do ngày thường ít khi bước khỏi cửa, lão thái thái vốn cũng không biết đến nhân vật có đại danh đỉnh đỉnh là Giang Bách Xuyên đã từng ở trong ở thôn này.
Cho nên, lão thái thái cười ha ha, để lộ ra mấy chiếc răng còn lại không bao nhiêu, nụ cười từ ái, nói:
– Còn có thể là ai a. Chính là đứa nhỏ Đại Hải này a. Chậc chậc, hồi nhỏ còn bị đánh đòn nhiều roi như vậy. Chớp mắt một cái, bây giờ, cuối cùng cũng đã có thể, coi như là cưới được lão bà rồi đi. Tân nương tử kia, nghe nói là khuê nữ nhà lão Hà ở tây thôn, vóc dáng mạnh khỏe, lại có thể làm lụng nặng nhọc. Đại Hải lấy được nàng, xem như là có phúc nha.
Tia hi vọng cuối cùng cũng nhanh chóng tiêu tan. Trong lòng của Giang Bách Xuyên lại dâng lên sát khí lần nữa:
Tốt a. Nguyên nhân để khiến cho có một màn bày tiệc mừng cưới ở trong sân của người khác. Đại khái là do Đại Hải lo lắng mình sẽ tìm đến mà phá hoại thành thân đại sự của y đi. Cho nên, y mới cố ý chọn ở bên nhà hàng xóm mà bái lạy thiên địa a.
Giang Bách Xuyên nghĩ đến đoạn này, liền cảm thấy trong miệng như là ăn một quả trái cây còn non lại xanh, vừa chua lại chát. Đồng thời, ở trong tay phảng phất như đang tự hình thành ra một cây đao vậy, muốn chém cái ả khuê nữ của lão Hà gia bay về nhà mẹ đẻ a, còn có cái ả bà mối kia nữa, hắn lại càng không thể quên mất, mà không chém chết cái mầm tai hoạ kia.
Ở phía sau, bỗng vang lên một xôn xao vỡ oà, tiếp theo, là giọng điệu eo éo, kéo dài đến chảy nước mà chỉ có mỗi bà mối mới có, kêu to lên:
– Mọi người nhường đường, nhường đường nào, tân nương đến, nhanh nhường đường nào……
Theo tiếng kêu to của bà mối, một nữ nhân trên đầu trùm khăn đỏ thắm, tay nắm một đoạn vải đỏ, chậm rãi mà đi đến.
Giang Bách Xuyên vừa nhìn thấy dáng vóc của cô gái này, liền suýt nữa ngất đi.
Trong lòng của hắn lại dâng lên nỗi hận rèn sắt không thành thép a, mà la ó lên:
Đại Hải a Đại Hải, tốt xấu gì thì cũng coi là ngươi đã từng gặp qua cô nương xinh đẹp. Coi như ngươi muốn tìm nữ nhân có thể làm lụng được việc nặng nhọc, thì ngươi cũng không thể tìm một người như thế này a. Vừa nhìn thấy cái thân thể này, dáng người này, nếu có ai nói nàng là nam nhân cao to, vạm vỡ giả trang thành nữ tử, ta cũng hoàn toàn tin đó chứ. Nếu như nàng vừa đè lên thân thể của ngươi một cái thôi, cũng đủ nghiền ngươi thành một đống thịt nát a.
Trong đám đông, lại bắt đầu có người cười trêu, kêu tân nương xốc khăn voan lên để cho mọi người nhìn đi, còn có người lại hỏi, làm sao mà vẫn còn chưa thấy tân lang a.
Giang Bách Xuyên lập tức vểnh tai lên nghe. Bởi vì hắn cũng rất muốn biết, đến cho cùng thì Trương Đại Hải đã đi đến nơi nào, làm sao không dắt tay tân nương cùng một lúc đi ra đây vậy a.
Bất quá, điều này không phải là rất đúng lúc rồi à? Bên khóe môi của Giang Bách Xuyên liền xuất ra một mạt ý cười lạnh lẽo âm trầm. Nhân lúc Đại Hải không có ở đây liền đuổi nữ nhân này về nhà mẹ đẻ đi, đợi đến sau khi Đại Hải trở lại, mình sẽ không nói bất cứ lời nào mà đoạt lấy y liền rời đi khỏi đây thôi. Đợi đến khi về lại trên núi, còn không phải chỉ cần mình ba hoa bịa ra đại cái lí do gì đó thì y liền phải nghe theo thôi à?
Bịa ra lý do để lừa gạt y tin tưởng lấy, đối với người tài giỏi như hắn mà nói thì lại quá đơn giản a. Đến khi đó, Đại Hải cũng sẽ không hận mình được a. Giang Bách Xuyên càng nghĩ lại thì càng cảm thấy có đúng. Cuối cùng, quả thực còn có chút đắc ý dào dạt a.
Mũi chân hơi điểm nhẹ, cả thân thể của hắn giống như chim đại bàng bật lên, bay thẳng lên trời, lại rơi xuống ở trước mặt nữ nhân vừa được mọi người trêu ghẹo, kêu xốc khăn đỏ lên, ‘xoẹt’ một tiếng, liền rút ra thanh bội kiếm quấn trên eo, đặt ngang ở trên cổ của nữ nhân, lạnh lùng nói:
– Ta xin khuyên cô nương đây, nên lập tức rời khỏi Đại Hải đi. Bằng không, ngay bây giờ, ta liền phải để cho ngươi đến gặp Diêm vương gia dưới địa phủ a.
– Ngươi là ai?
Cái vị thôn nữ vốn không hề xịn đẹp như nữ nhân liền kinh hãi, tiếp theo, nàng lại liếc mắt nhìn một thanh trường kiếm mỏng tanh, bóng loáng, lạnh lẽo như nước mưa thu đang đặt ở trên cổ mình. Nàng hơi nhướng mày, cái cổ liền cứng đơ, nhưng ý chí lại kiên định nói:
– Ta yêu thích Đại Hải. Mà, Đại Hải cũng yêu thích ta đây. Ngươi cho rằng uy hiếp lấy tính mạng của ta, thì ta sẽ hoảng sợ, từ hôn mà chạy về nhà mẹ đẻ à? Ngươi đừng hòng. Tuy rằng, ta không biết chữ, cũng chưa từng đọc sách. Nhưng, đạo lí, một nữ nhân không thể lấy hai phu, ta vẫn hiểu a. Ngày hôm nay, ta liền phải ở đây, không đi đâu cả. Ta sinh là người của Đại Hải, dù có chết đi cũng là quỷ của nhà Đại Hải. Ngươi muốn sao đây hả.
Giang Bách Xuyên lập tức sửng sốt, không ngờ tới, nữ nhân này cũng có cốt khí đến vậy. Lúc này, mọi người xung quanh vừa nghe xong câu này liền lớn tiếng ủng hộ nàng. Giang Bách Xuyên tức giận, hét lớn:
– Đều ngậm miệng lại hết cho ta.
Sau đó, hắn chuyển tầm mắt nhìn nữ nhân kia, thâm trầm nói:
– Ta rất khâm phục dũng khí của ngươi. Có điều, rất xin lỗi, hôm nay ta tới, chính là muốn dẫn Đại Hải rời đi. Chung quy ngươi vẫn còn không biết, y đã là người của ta. Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất kì ai cướp y đi khỏi ta a.
– Ai …… Ai dám hại nương tử của ta.
Một tiếng nói thô lỗ đột ngột vang lên. Tiếp theo đó, là một hán tử có thân thể cường tráng như trâu, vội vã lao vào đám đông, chen chúc tới trước, qua hai ba bước liền vọt tới.
Đám gân xanh trên trán liền nổi cộm lên, đập thình thịch, gã vừa nhìn thấy Giang Bách Xuyên liền lớn tiếng hét ầm lên:
– Ngươi chính là tên khốn kiếp muốn hại vợ ta? Còn dám nói ta là người của ngươi nữa hả. Phi, ai là người của ngươi ……
Gã còn chưa kịp nói xong, thì khựng lại, sửng sốt, sau khi đã nhìn thấy rõ là Giang Bách Xuyên, sắc mặt của gã như thấy quỷ vậy, vô thưởng vô phạt, lẩm bẩm hỏi:
– Ngươi là …… Cái vị Giang công tử kia đi? Ta nhớ ngươi nhất định là hiểu lầm cái gì rồi đi. Ta vốn không gặp qua ngươi được mấy lần, đến nói chuyện cũng hoàn toàn chưa từng nói được câu nào cả. Thì, sao có thể thành người của ngươi đây?
Giọng điệu của gã yếu đi rất nhiều. Bản lĩnh của Giang Bách Xuyên này, thôn dân cả thôn này đều biết được. Đây là một kẻ võ công cao cường giết người không chớp mắt a.
Lại, có thể lấy cái gì hình dung sắc mặt bây giờ của Giang Bách Xuyên đây? Ân, đại khái, chính là cái loại sắc mặt giống như là khi người ta đã liên tục nuốt phải mấy chục con ruồi dơ bẩn mà không ngừng được đi.
Hắn đứng ở nơi đó, sắc mặt trắng xanh đảo loạn liên tục nhìn chằm chằm, tên đại hán cường tráng như trâu ở trước mắt này, muốn nói chuyện, nhưng cái miệng lại chỉ có thể cứng ngắc, chỉ cảm thấy khóe môi của mình bị co giật liên tục. Nhớ đến, mới vừa rồi, hắn còn nói với nữ nhân kia, cái gì mà Đại Hải là người của ta đây”. Hắn liền hận không thể nôn ra bữa cơm đã ăn vào tối hôm qua.
– Đại Hải, người này nói ngươi là người của hắn, còn muốn giết ta nữa đây. Rốt cuộc chuyện này, là như thế nào đây?
Khuê nữ lão Hà gia đã bắt đầu kêu gào. Cũng nhờ vào một tiếng kêu gào này của nàng, mới khiến cho khóe miệng của Giang Bách Xuyên đình chỉ co giật. Tuy rằng, cảm giác buồn nôn lại càng thêm mãnh liệt a.
Rút bội kiếm về, Giang Bách Xuyên vẫn không thể tin nổi, nhìn tên hán tử tráng kiện ở trước mắt này, hỏi:
– Ngươi …… Ngươi gọi là Đại Hải?
Hắn không xác định nổi nữa.
– Không sai a, ta gọi Tổ Đại Hải, thì sao đây.
Hán tử này liền cao giọng đáp trả. Nhưng, câu trả lời này suýt chút nữa để khiến cho Giang Bách Xuyên ói máu té xỉu a.
Hắn lại run rẩy hỏi một câu:
– Ngươi …… hôm nay là ngày ngươi thành thân với nữ nhân này à?
– Đó là đương nhiên.
Tổ Đại Hải thấy Giang Bách Xuyên rút kiếm trở lại, liền kéo tân nương vào ngực gã mà che chở, vừa lớn tiếng nói:
– Ngươi không nhìn thấy ta mặc quần áo của tân lang quan à? Giang công tử. Nếu ngươi tới đây là muốn uống rượu mừng, thì bọn ta sẽ cố gắng tiếp đãi ngươi chu đáo. Nhưng, nếu ngươi tới đây để cướp tân nương, thì thật xin lỗi, coi như ta chết, cũng không thể đưa A Hoa cho ngươi được.
Trong lòng của Giang Bách Xuyên nói:
Ngươi tha cho ta đi. Ta cướp nàng, còn không bằng, để ta đi cướp một cái đầu heo về nhà ăn còn sướng hơn a.
Hắn nghĩ muốn nở ra một nụ cười làm lành, nhưng lại không nặn ra nổi, không thể làm gì khác hơn là đứng trơ ra ở đó, mà lúng túng, muốn bịa ra một cái cớ có thể hợp tình hợp lý vào hoàn cảnh lúc này a.
– Giang …… Giang Bách Xuyên ……
Trước cửa sân lại truyền tới một giọng nói bao hàm mọi cảm xúc luân chuyển, từ kinh ngạc, kích động, đến phẫn nộ cùng với nỗi uất ức không thể nói hết nổi. Đó là, một giọng nói đã khiến cho Giang Bách Xuyên thần hồn điên đảo đến trong mộng cũng muốn nghe thấy a.
– Đại Hải.
Giang Bách Xuyên chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều dâng trào lên trên đỉnh đầu a. Hắn nóng vội nhảy hai, ba bước liền chạy nhanh vài bước tiến lên, ôm lấy Trương Đại Hải liền ở tại chỗ xoay tròn mười mấy vòng, cũng không cố kị ánh mắt cùng lời xì xào bàn tán của đám đông a. Đối với hắn mà nói, Trương Đại Hải thật sự không có thành thân, đã khiến cho hắn quá kích động, quá hưng phấn rồi đi.
Huống hồ gì, còn có cả nỗi tương tư hơn một tháng nay đều đã thành dày vò, thống khổ. Toàn bộ mọi cảm xúc này, đều ở ngay thời khắc này mà bộc phát ra. Lý trí vào thời khắc này cũng đã bị ném ra sau đầu, cũng là chuyện đương nhiên nha.
– Thả ra …… Thả ra ta đã……
Trương Đại Hải cũng kích động. Nhưng đến cuối cùng, cũng coi như y vẫn là người trước tiên khôi phục lại thần trí, vội vã kêu Giang Bách Xuyên thả y xuống, cũng không dám nhìn đám người đứng vây xung quanh đang xôn xao cười vang một mảng. Cúi đầu thấp xuống, tầm mắt của hắn nhìn thẳng xuống mặt đất, thấp giọng hỏi:
– Ngươi …… Tại sao ngươi lại trở về? Ngươi còn chạy đến trong sân Tổ thúc người ta làm cái gì đây?
Tuy rằng, giọng nói hỏi ra câu này rất thấp, nhưng từ một khắc khi Trương Đại Hải vừa xuất hiện, thì tầm mắt của mọi thôn dân đều hiếu kì, tò mò xôn xao đã chuyển từ Giang Bách Xuyên lên trên người Trương Đại Hải, tiếp theo, tất cả mọi người liền vỡ lẽ hiểu ra đều vang lên một mảng tiếng cười, thuận tiện, khiến cho hai cái lỗ tai của người nào đó luôn một mực cúi gằm xuống mặt đất đều đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ lên.
Lúc này vừa nghe thấy câu hỏi của Trương Đại Hải, trong đám đông liền có mấy tiểu tử còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, liền cao giọng chọc ghẹo:
– Đại Hải, Giang công tử, hắn đây là trở về cướp tân lang. Ha ha ha, hắn nói Đại Hải. Nha, nói Tổ Đại Hải là người của hắn, ha ha ha ……
– Cướp tân lang?
Trương Đại Hải ngạc nhiên nhìn Giang Bách Xuyên, nhưng y bất giác lại hiểu ra ý tứ trong lời nói của mấy người này, lại không dám