Đi tới bích thanh sơn đã qua nửa tháng, nhưng Giang Bách Xuyên vẫn bày ra dáng dấp cái xác chết di động không khác gì với cái lúc mới tới đây.
Thẩm Thiên Lý cùng Nhiếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra. Dù mọi người đều biết, cái bộ dạng nửa sống nửa chết này, nhất định là có dính dáng đến vị Trương Đại Hải. Là cái người mà hắn vốn đã nói rằng, muốn mang người ta tới đây để kết hôn. Nhưng, bây giờ, kết quả lại là chỉ có mình hắn đến đây. Cho nên, cả ba tên này chỉ đành phải phái kẻ khác đi thám thính tình hình của người nọ xem đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng vẫn chưa quay về. Mà, Giang Bách Xuyên lại không chịu mở miệng nói ra bất cứ một chữ nào cả. Cho nên, ba tên này không thể lơi lỏng mà đi làm bất cứ việc gì, chỉ chuyên chú canh chừng tên bạn tốt này, đến mức một tấc cũng không rời, phòng ngừa hắn sẽ làm ra cái chuyện gì điên rồ a.
Tuy, cả ba đều cho rằng, vẫn nên để Giang Bách Xuyên có cơ hội làm chuyện điên rồ phát tiết ra vẫn tốt hơn là cứ phờ phạc, vất vưởng đến thế này. Nhưng, mỗi khi vừa nhìn thấy hắn bày ra một bộ dạng hồn bay phách lạc này, thì mỗi một tên đều không dám lơ là, buông lỏng.
Tuy, thời tiết cuối mùa thu ở trên bích thanh sơn vốn không phải là mùa đẹp nhất trong một năm, nhưng mà, lại là thời điểm vô cùng sung sướng.
Bởi, đây là một mùa bội thu từ mấy thửa ruộng đất do Lý Đại Hỉ khai hoang, tự tay trồng trọt. Cho nên, tất cả mọi lâu la trên bích thanh sơn đều tình nguyện phụ giúp cái vị áp trại phu nhân đây hái đậu, bẻ bắp, thu hoạch cao lương(*), lượm trứng gà. Có lẽ, là bởi vì tiếng ca hát không đủ ngũ âm của Lý Đại Hỉ hoàn toàn cảm hoá một đám người đang hăng say này, cho nên, vào lúc này, ở trên bích thanh sơn, đều vang vọng lên một mảng reo ca đồng đều vui vẻ.
Giang Bách Xuyên đang ngồi ở đầu thửa ruộng đất hoang do Lý Đại Hỉ khai khẩn ra. Trong chốc lát, đôi mắt của hắn vẫn luôn không rời khỏi trên người của Lý Đại Hỉ. Bởi, phảng phất như là hắn đang nhìn thấy được hình dáng của Trương Đại Hải một tháng trước vậy, y cũng đã bận bịu trên ruộng đến mồ hôi đầm đìa, nhưng mặt mày đều luôn cười rạng rỡ thế này đi.
– Bách Xuyên, khụ khụ ……
Cả ba tên Thẩm Thiên Lý, Nhiếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên đều không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau một cái. Rốt cục, trong lòng của Thẩm Thiên Lý đã ghen tuông đến không nhịn nổi nữa, hắn tận lực thử dùng giọng điệu mà hắn coi như là ôn hòa nhất, mở miệng.
– Cái kia, ta biết ngươi, tuyệt đối sẽ không gây ra cái loại chuyện không trượng nghĩa, xấu xa, như là thích lão bà của bằng hữu này đi. Thế nhưng, cái kia, dù sao thì Đại Hỉ đã là người của ta. Cho nên, ngươi có nhìn chằm chằm đến mấy, cũng không thể nào chạm vào được đâu. Vì vậy…… Vì vậy …… Khụ khụ, ngươi hiểu rõ ý tứ của ta muốn nói rồi chứ?
– Ta hiểu rất rõ.
Giang Bách Xuyên cười khổ một tiếng. Đây là câu nói đầu tiên của hắn, sau khi đến bích thanh sơn, hắn lại nói tiếp:
– Thiên Lý, ngươi không cần phải suy đoán lung tung đâu. Chẳng qua, là ta cảm thấy Đại Hỉ thật sự rất giống Đại Hải, đặc biệt là dáng vẻ khi cả hai đều bận bịu làm lụng.
– Cái kia …… chẳng phải cả một đám huynh đệ đều đang cùng y bận rộn à?
Thẩm Thiên Lý nhấp nhấp môi, có ý tốt dẫn dụ:
– Ngươi cũng có thể nhìn bọn họ xem a. Dáng vẻ của tất cả mọi người khi đang bận rộn làm lụng, đều không khác nhau mấy đi?
Giang Bách Xuyên lắc đầu:
– Cái dáng vẻ khi bọn họ làm lụng đều không hề giống vậy, sẽ không thể khiến cho ta nhìn thấy hình bóng của Đại Hải được…… Đại Hải……
Hắn thở dài, nhẹ một tiếng, lại đột ngột đứng bật dậy, lẩm bẩm nói:
– Ngươi nói đúng, bất luận ta có nhìn nhiều đến thế nào, thì Đại Hỉ vẫn chính là Đại Hỉ. Y vĩnh viễn cũng sẽ không biến thành Đại Hải được…..
Hắn nhấc bước, ủ rũ mà rời đi một đường, dưới ánh tà dương, chiếc bóng của hắn kéo dài lê thê, vừa nhìn liền cảm nhận được nỗi thê lương lại vừa cô đơn.
– Hắn không sao chứ?
Nhiếp Thập Phương nhìn bóng lưng cô tịch của tên bạn tốt, bật thốt:
– Chúng ta, hẳn là người vô cùng kiên cường nhất ở trên đời này đi, sẽ không dễ gì, bị đánh bại bởi bất kỳ cái đả kích nào đi, có đúng hay không?
– Khó nói lắm.
Thẩm Thiên Lý do dự lắc đầu:
– Nếu như, ta ở lúc trước, ta cũng sẽ đồng ý với ngươi. Nhưng mà, hiện tại, căn bản là ta lại không dám tưởng tượng nổi, nếu như đến một lúc nào đó không có Đại Hỉ ở bên cạnh, thì ta còn sống nổi thế nào nữa đây.
Đây là lời nói thật, lúc trước, vào lúc hắn đã cho rằng Đại Hỉ đã chết đi, hắn dự định giết cái ả lão thái bà kia, sau đó, liền tự sát đi theo cùng y.
– Đừng lấy bọn ta ra mà so sánh với ngươi a.
Nhiếp Thập Phương cùng Phượng Cửu Thiên cùng kêu um lên. Đổi lấy, một cái liếc mắt của Thẩm Thiên Lý:
– Sẽ có thôi. Sẽ có một ngày, các ngươi cũng sẽ thay đổi suy nghĩ này giống như ta bây giờ thôi.
– Phi phi phi. Cái miệng quạ đen.
Nhiếp Thập Phương nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, mà Phượng Cửu Thiên thì lại lo lắng nhìn về phương hướng mà bóng dáng của Giang Bách Xuyên đã biến mất:
– Các ngươi nói xem…… Không phải là hắn sẽ đi tự sát đi?
– Sẽ không làm quá đến vậy chứ.
Hai tên kia cùng kêu to lên. Thế nhưng, vừa dứt tiếng kêu, cả ba đều không hẹn mà cùng đứng lên, chạy về phía dưới núi.
– Đều do ngươi cả a. Bất quá, hắn chỉ là nhìn thêm Đại Hỉ vài cái thôi à. Ngươi tự nhìn lại ngươi một chút đi, ghen cái gì mà ghen a? Ít nhất, cũng vẫn còn có thể để cho hắn yên phận đợi ở chỗ này đi.
Nhiếp Thập Phương vừa đang nhanh nhẹn chạy về trước, vừa oán giận nói.
– Phí lời. Tất nhiên, người hắn nhìn không phải là lão bà của ngươi cho nên ngươi mới nói dễ đến vậy đi. Hắn cứ nhìn chằm chằm Đại Hỉ như vậy. Ta là lo lắng, vạn nhất bởi vì dưới ảnh hưởng xấu từ việc ái tình chia ly, hắn lại đâm đầu, mì quáng đi thích Đại Hỉ của ta, thì làm sao bây giờ hả?
Thẩm Thiên Lý lầu bầu đáp.
– Vì vậy, ngươi liền không thể không lên tiếng nhắc nhở hắn không nên thích lão bà của bạn tốt hả. Ngươi đúng là cái tên gia hỏa trọng sắc khinh bằng hữu a.
Phượng Cửu Thiên chỉ còn thiếu mỗi động tác nhổ nước miếng lên người Thẩm Thiên Lý mà thôi a.
Bước chân của cả ba vẫn luôn thoăn thoắt, đang chạy như bay về phía trước. Cả ba đột ngột đứng khựng lại. Bởi ở phía trước tầm mắt của ba tên này, là một màn hình ảnh Giang Bách Xuyên đứng ở trên vách núi. Từng trận gió thu thổi đến, hất cánh tay áo màu trắng của hắn, bay lên phần phật. Cả thân người của hắn tựa như lúc nào cũng có thể sẽ cưỡi gió mà biến mất ngay lập tức ở trước mặt vậy.
– Xong rồi, xong rồi, xong rồi a……
Nhiếp Thập Phương nhỏ giọng nói:
– Không ngờ được, tên gia hỏa Giang Bách Xuyên này luôn bày ra một bộ dạng không tim không phổi, mà chỉ mới có chịu một chút xíu đả kích này mà đã muốn tự sát rồi sao. Trời ạ, cái thứ ái tình này, thật má nó, khiến cho ngườ ta chẳng biết suy nghĩ cái gì vậy a.
– Đừng la to. Cẩn thận một chút, nếu để hắn nghe thấy, liền trực tiếp nhảy xuống. Thì thật không xong a.
Thẩm Thiên Lý tức giận gầm nhẹ. Nhưng mà, tiếng rống lên của hắn, chỉ to tiếng hơn so với tiếng la um lên của Nhiếp Thập Phương chứ không kém hơn bao nhiêu đi.
– Các ngươi đang ở đây làm gì vậy?
Đột nhiên, Giang Bách Xuyên xoay người lại, nhìn cả ba, lại mỉm cười nói:
– Chẳng lẽ, các ngươi cho rằng, ta sẽ đi tự sát đi? Thực nực cười a. Chỉ là một chút thất bại tình trường mà thôi. Giang Bách Xuyên – ta, muốn tìm hạng người gì mà lại không có a? Ai nói, ta nhất định phải treo cổ chết dí ở trên cái cây Trương Đại Hải méo mó, xấu xí kia chứ.
– Đúng đúng đúng a. Cái loại nhà quê kia, có thể kiếm được người coi trọng là quý hóa lắm rồi đi. Vậy mà bọn họ lại không biết giữ a, chắn chắc là đầu óc đã bị úng nước rồi đi.
Phượng Cửu Thiên hăng hái gật đầu, tiếp theo, liền cảm nhận được, một tâm mắt muốn giết người nhẹ nhàng bay lại đây.
– Lúc này, không phải nên cần nói ra mấy lời lẽ này an ủi Bách Xuyên à? Cho nên, bằng hữu tốt, ngươi liền nhịn xuống, chịu oan ức một chút đi a.
Hắn thấp giọng nói, tiếp theo, lại nhìn thấy Giang Bách Xuyên bước đi tiêu sái, từ trên rìa vách núi, bước xuống từng bước một, lại gần đây. Tâm đang treo cao của hắn, coi như là, mới triệt để được thả xuống.
– Cửu Thiên, ngươi nói không sai a. Chỉ là một vị nhà quê mà thôi. Ta chỉ là mới yêu say đắm y thôi. Nếu đã nói ra lời chia ly, thì lại càng không thể dây dưa, dài dòng. Ta và y, đều đã quay lại cuộc sống trước đây vốn chưa từng gặp nhau, cho nên, từ đây về sau, ta chỉ có thể đứng ở phía chân trời xa xa mà chúc phúc cho y thôi.
– Nghe xong cái lời này, làm sao mà khiến ta rất muốn nghĩ đến là ngươi đang nói một đằng mà tâm lại một nẻo a.
Thẩm Thiên Lý nhỏ giọng thốt lên lầm bầm, tiếp theo, hắn đã bị Nhiếp Thập Phương cùng Phượng Cửu Thiên hung hăng trừng mắt một cái, hắn liền vội vã, vỗ tay nói:
– Không sai, không sai a. Bách Xuyên, ngươi mới không nên không có tiền đồ giống như ta bây giờ đi. Cầm lên được thì cũng buông xuống được nha. Từ đây về sau, ngươi cũng không thèm nhớ nhung cái vị Trương Đại Hải kia nữa, đến tên họ của cả hai cũng không phải đã nói lên, chuyện ngươi và y, vốn đã xung khắc rồi nha.
– Tên xung khắc với nhau sao?
Nhiếp Thập Phương cùng Phượng Cửu Thiên đều thốt lên kinh ngạc, hỏi. Đến, Giang Bách Xuyên đang mang theo cõi lòng chằng chịt vết thương, nghe xong, cũng đã bị hiếu kỳ thay thế nỗi bi tình, hỏi lại:
– Thiên Lý, lời này của ngươi vừa nói là sao đây?
– Cái này, còn phải hỏi nữa sao? Tên của ngươi là Giang Bách Xuyên, không phải là một dòng sông luôn chảy xuyên suốt sao. Mà, sông nào lại không đổ về biển đông, càng không thể ngược dòng xuôi về phía tây được đi. Ngươi nhìn lại một chút xem, y lại tên là Trương Đại Hải a. Tức là mặt biển rộng lớn, mênh mông. Cho nên, Bách Xuyên – ngươi đây, một con sông lớn đến mấy vừa đổ vào trong biển rộng, cũng liền không thể ngược dòng đi ra ngoài được nữa. Cái tên như vậy, đến lúc cưới Trương Đại Hải về được, thì ngươi không phải sẽ bị y khác đến gắt gao hay sao a.
Thẩm Thiên Lý bày ra vẻ nghiêm túc, phân tích như thật mà gật gù.
Nhiếp Thập Phương cùng Phượng Cửu Thiên cũng không nhịn được nổi lên khinh thường, “hừ” hai tiếng, nói:
– Thiệt tình a. Cái tên này, điều ngươi nói cũng không có chuẩn xác chút nào đi. Bởi, tên của ngươi cũng nào đâu có xung khắc gì với Lý Đại Hỉ nha. Kết quả cho ra sao nào, còn không phải là ngươi vẫn bị y khắc đến gắt gao sao hả.
– Được rồi, được rồi a. Từ đây về sau, các ngươi không cần nhắc lại chuyện này nữa được không? Các ngươi không thấy, ta vừa mới thật vất vả đi ra khỏi sự đả kích của việc thất tình đây.
Giang Bách Xuyên khá là cảm khái, lập tức được ba vị hồ bằng cẩu hữu tán thành nhiệt liệt.
Đồng thời, cả bốn đều đi trở về. Nhiếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên cùng với Thẩm Thiên Lý liều mạng nghĩ nát óc, tìm chút chuyện cười, nói ra. Cả bốn người vừa đang cùng nhau cười đùa, đột ngột, xuất hiện nhị đương gia ở sơn trại này, vừa chạy như bay tới, vừa lớn tiếng nói:
– Thủ lĩnh, kẻ đi thám thính đã trở về rồi, mọi tin tức liên quan đến Trương Đại Hải, đều đã thăm dò được hết rồi a.
Ở trên mặt của Thẩm Thiên Lý, Nhiếp Thập Phương, Phượng Cửu Thiên đều đồng loạt chảy xuống một loạt vạch đen. Trong lòng lại chửi um lên, lẽ nào con mắt của cái tên này bị đui à? Gã không nhìn thấy Giang Bách Xuyên đang ở đây sao, lại còn dám lớn tiếng ồn ào nhắc đến tên người nọ a.
Bất quá, sau khi Giang Bách Xuyên vừa nghe xong liền biến sắc, đúng là, rất nhanh liền đã khôi phục thái độ bình thường, nhìn ba tên hảo hữu vẫn đang lúng túng nở cười. Hắn lại mỉm cười nói:
– Đi vào thôi. Trở về, ngồi nghe một chút xem, thám tử hồi báo cái tin tức gì a. Còn có nơi nào thiếu sót, không hiểu gì thì cứ hỏi ta a.
– Ha hả …… Ha hả ……
Ba tên này chỉ có thể cười gượng thôi a. Lại nghe, Giang Bách Xuyên nghiêm túc nói tiếp:
– Không sao cả a. Nếu ta đã hạ quyết tâm buông tay rồi, thì mặc kệ là ta có nghe được bất cứ tin tức gì về y, tâm của ta cũng đều sẽ hoàn toàn bình lặng như mặt nước a. Hiện tại, dù thám tử nói cho ta biết, mấy ngày sau, y sắp phải thành hôn đi nữa, ta cũng sẽ không cảm thấy đau lòng đâu a.
Cả bốn người cùng nhau đi đến sảnh chính. Quả nhiên, có hai gã thám tử, lộ ra dáng vẻ khôn khéo đang ngồi ở một chỗ, vừa nhìn thấy bốn người đến, đều khom lưng cúi đầu bái kiến. Nhưng, vừa ngước mắt lên lại thấy Giang Bách Xuyên cũng ở đây, cả hai lại ấp úng không biết nên nói cái gì mới tốt đây.
– Có chuyện gì thì nhanh chóng mở miệng nói đi.
Thẩm Thiên Lý cùng ba vị bằng hữu tốt đồng loạt ngồi xuống. Nếu Giang Bách Xuyên đều đã không ngại, thì hắn cũng không cần thiết dây dưa dài dòng.
– Không phải là có chuyện muốn bẩm báo sao? Trương Tam, Lý Tứ có gì thì nhanh nói, lại bị câm à?
Màn đêm vừa buông xuống, Lý Đại Hỉ cũng đã thu hoạch xong rồi, sau khi tắm rửa, thay một thân quần áo sạch, tinh thần thoải mái liền chạy tới đây, đang chuẩn bị kêu Thẩm Thiên Lý đi ăn cơm.
Vừa nhìn thấy ái nhân của mình xuất hiện, cả mặt này của Thẩm Thiên Lý đều cười đến như một đóa hoa lớn nở bừng lên, liền vươn tay, ôm lấy thân thể của Đại Hỉ, vừa định để y ngồi ở trên đùi của mình, liền nghe thấy Phượng Cửu Thiên, Nhiếp Thập Phương cùng một lúc ho khan lên một tiếng, ý tứ kia rất rõ ràng: hai người các ngươi nghĩ muốn lời chàng ý thiếp ân ân ái ái, thì làm ơn, hãy đến đến sảnh phía sau đi, nơi vốn không có ai đi. Còn ở nơi này, vẫn còn có một tên vừa mới chịu tổn thương tình cảm nặng nề đây.
Thẩm Thiên Lý thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là để cho Lý Đại Hỉ ngồi ở bên cạnh mình. Hắn lại nhìn thấy y bày ra bộ dạng vui vẻ, rạng rỡ, phấn chấn, lại hiếu kỳ. Thì, trong lòng của hắn, liền cảm thấy hạnh phúc đã sắp dâng tràn lênh láng rồi đi.
Thủ lĩnh đã lên tiếng, áp trại phu nhân lại bày ra một bộ dáng thích thú, cho nên, Trương Tam Lý Tứ chỉ suy nghĩ đơn giản, liền không kiêng kị với sự có mặt của Giang Bách Xuyên nữa. Mà, cả hai liền thuật lại rõ ràng mười mươi toàn bộ mọi tin tức đã nghe ngóng được. Chỉ là do bị vướng phải người ở trong cuộc vẫn đang ở đây ngồi nghe cùng, cho nên, cũng biết ngại ngùng mà không dám thêm mắm dặm muối. Cả hai đều tự giác giảm đi mức độ khoa trương xuống không ít.
– A? Giang Bách Xuyên, ngươi …… Làm sao mà ngươi cũng lại yêu thích một vị nông dân trước nha? Lẽ nào, bốn tên huynh đệ các ngươi này đều có bệnh à? Thanh niên trai tráng, thân thể lại khỏe mạnh, lại không đi yêu khuê nữ đại gia, lại chuyên đi yêu thích nam nhân như ta đây. Cái này thì không nói tới nữa đi. Còn cần phải là xuất thân nông dân chất phác. Các ngươi vốn không phải đều rất là xem thường bọn ta, cái loại mà vẫn hay bị các ngươi gọi là người nhà quê sao?
Lý Đại Hỉ thuần túy bày tỏ, chỉ là hiếu kì đơn thuần mà thôi.
Giang Bách Xuyên cảm thấy khóe miệng của mình chắc là sắp bị rút gân đi.
Này…. Vị Lý Đại Hỉ này lại bày ra một dáng vẻ thuần khiết, vô tội… Lẽ nào, y đã thật sự quên, kết cục bi thương này của mình đang phải gánh chịu đây là do kẻ nào đã mở miệng nguyền rủa hả?
– Đại Hỉ a, tất cả những thứ này …… Ta đều phải nên bái tạ ngươi đi. Ngươi hẳn là sẽ không quên mất đi?
Giang Bách Xuyên nghiến răng nghiến lợi đáp.
Quả thật là phải gánh chịu lời nguyền rủa kia mà, đã yêu phải cái tên Đại Hải nhà quê này thì cũng thôi đi. Nhưng, điều khiến cho hắn phiền muộn nhất, đó chính là:
Cái tên Thẩm Thiên Lý này, rõ ràng là trực tiếp dùng cường để bắt ép Lý Đại Hỉ về tay. Nhưng, làm sao mà đến cuối cùng, hắn vẫn được cùng Lý Đại Hỉ song túc song phi a. Trong khi, mình đối xử với Đại Hải vừa ôn nhu, săn sóc, lại vừa cưng chiều, dung túng. Lại, có thể bị rơi vào kết cục là, đơn thân chiếc bóng chứ hả. Ông trời ơi. Cái này thật sự là không công bằng mà.
– Bái tạ ta?
Quả nhiên, Lý Đại Hỉ đã quên mất lời nguyền rủa do chính miệng mình nói ra lúc trước, nghi hoặc nhìn về phía lão công của mình:
– Không đúng nha. Cái kia, vị Trương Đại Hải gì đó, vốn là người ở tận thôn gần thành Lạc Dương a, căn bản là ta không hề quen biết được y a. Làm sao ta lại có thể làm mai cho hai người được nha?
Một câu nói này của y vừa nói xong, đều lợi hại hơn so với cái gì gọi là tuyệt đỉnh thần công đi, bởi vì, khiến cho bốn người đều suýt chút nữa lập tức bị té ngã xuống rồi.
– Làm mai a?
Lý Tứ vừa nhớ tới ngày đó trước khi đi còn nghe được một chuyện liền nói:
– Nói đến làm mai, ta liền nhớ ra một chuyện đã nghe được. Từ khi Giang công tử – ngươi đi rồi, nghe nói, bà mai liền mau lẹ, nhiệt tình vào tổ chức lễ dạm ngõ(*) náo nhiệt rồi đi. Trước khi hai ta đi, tựa hồ như có gia đình tới cửa để xem mắt rồi đi. Dựa theo tập tục ở nông thôn, nếu hôn sự này, đều đã được song phương đồng ý, thì không tới hai tháng là liền có thể thành thân rồi đi.
– Thành thân?
Giang Bách Xuyên lập tức đứng bật dậy, kích động đến mức cả thân thể đều có chút run rẩy dữ dội:
– Y …… y muốn thành hôn?
Hắn tựa hồ như là từ trong mấy kẽ răng mà rít gào ra mấy chữ này vậy.
– Đúng đấy.
Trương Tam, Lý Tứ kỳ quái nhìn về phía vị sơn đại vương này:
– Bọn ta còn nghe nói, trước đây, nhà của cô nương đã sớm có ý định mà gả con gái cho Trương Đại Hải rồi đi. Mà, Trương Đại Hải cũng rất vừa ý đối phương. Chỉ bằng vào hai điều này, bọn ta nghĩ, chỉ sợ là hôn sự này sẽ được nhanh chóng tổ chức đi.
“Ầm” một tiếng, Giang Bách Xuyên liền tàn nhẫn vỗ nát một góc bàn ở bên mình.
Chỉ nghe, hắn cắn răng nghiến lợi, oán hận nói:
– Thành thân? Trương Đại Hải, ngươi đúng là sống tốt đến mức phong lưu khoái hoạt rồi a. Ta mới đi không đến một tháng. Ở bên kia, nhà của ngươi đã liền có bà mối nhanh nhẹn tới tổ chức lễ dạm ngõ náo nhiệt rồi a. Hơn nữa, còn nóng vội đến mức định ra cả ngày tháng tổ chức hôn sự, thành thân cũng nối liền sắp đến. Ngươi ngươi ngươi ngươi …… Coi như chỉ là vì để an ủi ta một chút, ngươi cũng có thể do dự, chần chờ thêm một chút đi, chỉ cần chờ thêm nửa năm đến một năm, rồi hãy suy nghĩ đến chuyện thành thân này nọ vậy đi?
Hắn càng nói lại càng phẫn hận, cuối cùng, là trực tiếp đứng lên, vô thức nhấc bước đi lòng vòng ở trong phòng, một lúc lại chỉ lên trời kêu mắng không