Ngay sau đó, một nhóm người mặc đồ đen lái xe đến đưa Lưu Y quay về tổ chức sát thủ.
Nó là một toà biệt thự được xây theo kiểu trung hoa, cổ kính, tách biệt toàn toàn với thành phố hoa lệ.
Từ bên ngoài cổng vào đã có lính canh gác rất nghiêm ngặt.
Lưu Y được đưa đến một căn phòng thưởng trà, không gian ba mặt đều có thể nhìn thẳng ra cảnh đẹp bên ngoài.
Trong phòng lúc này có hơn ba chục tên vệ sĩ, đứng thành hai hàng, đối diện với cô là một người đàn ông đã ngoài 70 tuổi, râu tóc đã phân thành hai màu rõ rệt.
Điều khiến người ta cảm thấy đáng sợ là đôi mày hình lưỡi kiếm chĩa thẳng lên trời cùng với ánh mắt tinh ranh cực kỳ sắc bén.
Ông ta là Ngoạ Đài, người cầm đầu tổ chức sát thủ.
Ngoạ Đài thong thả pha một bình trà, không nhìn cô mà hào sảng lên tiếng:
“Chào mừng cô trở về nhà, Sói Đen!”
“Là các người đã tấn công vào toà tháp sao?” Cô không chút khách khí, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Lúc này ông ta mới hơi nhướng đôi mày nhìn lên, tỏ ý không hài lòng với thái độ của cô, nhưng vẫn điềm tĩnh trả lời: “Không phải chúng ta, mà là Thiên Sát!”
“Thế các người có mối quan hệ như thế nào với Thiên Sát? Là ký sinh trùng sao?” Cô đối đáp ông ta một cách mỉa mai.
“Sói Đen miệng lưỡi cô thật ghê gớm, chúng ta dù có quan hệ gì cũng không đến lượt cô tra khảo.
Cô đừng quên rằng mình xuất thân từ đâu, ít nhất khi trở về cô cũng nên chào hỏi người đứng đầu tổ chức cho tử tế.” Vầng trán già nua của ông ta nhăn nhúm lại, càng khiến đường nét trên khuôn mặt đáng sợ hơn.
Cô ngẩng cao đầu, ánh mắt ngạo mạn, không chút nhún nhường: “Bớt dài dòng đi! Muốn gì thì cứ nói thẳng ra! Đã từ lâu tôi không còn là tay sai của các người nữa rồi!”
Ông ta chép miệng một cái, khẽ lắc đầu: “Quả là một đứa trẻ nóng tính.” Sau đó mới nhấp một ngụm trà, rồi nói tiếp:
“Cô muốn tuyệt giao với tổ chức cũng được, nhưng trước đó phải thực hiện cho tổ chức một nhiệm vụ cuối cùng.”
Cái gọi là nhiệm vụ cuối cùng này cô cũng đã nghe qua, có rất nhiều sát thủ muốn rửa tay gác kiếm đều phải chấp nhận thực hiện nó, đôi khi nhiệm vụ lại chính là huỷ hoại đi những bộ phận trên cơ thể mình.
Suy nghĩ một lát, cô mới lên tiếng: “Nhiệm vụ gì?”
“Ám sát một người!” Ánh mắt Ngoạ Đài như loài rắn rết, phun ra nọc độc.
“Tôi không thực hiện những nhiệm vụ như vậy nữa.” Cô dứt khoát đáp.
“Cô buộc phải làm!”
“Nếu không thì sao?“
“Sói Đen cô đừng có ngang ngược, đây là cái giá để đổi lấy sự tự do của cô.
Bằng không quãng đời còn lại cô đừng mong sống yên ổn.”
Sống lưng Lưu Y chợt lạnh buốt, lời hắn nói làm cô chớp nhoáng nhớ đến quãng thời gian sống trong địa ngục trần gian ở trại huấn luyện.
Thủ đoạn của bọn họ cô là người rõ hơn hết, mỗi ngày chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng bây giờ… khác rồi!
Không để cô có cơ hội thoái thác, Ngọa Đài nhẽ nhếch miệng cười, ánh mắt phút chốc trở nên gian xảo, ranh ma:
“Tôi tin