Khách sạn Ruby, phòng VIP.
Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn u ám chỉ là thời tiết hôm nay không tốt lắm, không thể nhìn thấy một tia ánh sáng chói chang, bên tai cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng sấm ầm ì từ xa vọng lại, lẫn trong đám mây đen dày đặc nặng nề.
Như báo hiệu một cơn mưa lớn sắp sửa ập đến.
Đứng trước căn phòng yên tĩnh lạ thường, Uri đưa tay bấm mật mã, cửa phòng lập tức được mở ra, ngay sau đó là mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi hắn.
Hắn nhíu mày khó chịu, sải bước đi thẳng vào phòng khách, lại nhìn đến cảnh tượng trước mặt thì thực sự
hoảng hồn.
Trong phòng, trên tấm thảm lông xa hoa đã sớm chất đầy những vỏ chai rượu mạnh đắt đỏ được vứt ngổn ngang.
Từ dưới sàn, ánh mắt Uri di chuyển dần lên.
Trên ghế sô pha bằng da cỡ lớn, là Quách Tử Tôn đang nằm xiêu vẹo ở đó.
Áo vest cùng cà vạt bị ném qua một bên, hắn mặc nguyên âu phục như thế mà ngủ, trên người lại toả ra mùi rượu nồng nặc.
Thống lĩnh…” Do dự một lúc lâu, Uri mới lên tiếng gọi.
“Thống lĩnh! Ngài có nghe tôi gọi không? Uri vỗ nhè nhẹ bờ vai hắn, sau đó lại bị bàn tay to lớn của Quách Tử Tôn vô thức bắt lấy, kéo hắn ôm vào lòng.
“Lưu Y…” Giọng nói khàn khàn đầy nỗi nhớ dâng lên da diết.
Toàn thân Uri nổi hết da gà, toan định vùng dậy nhưng lại nghe được tiếng kêu từ miệng Quách Tử Tôn, tâm trạng hắn vì thế cũng trở nên đau nhói.
Bèn thấp giọng nhắc nhở: “Thống lĩnh! Ngài nhìn cho rõ, tôi là Uri không phải là Sói con.”
Mi tâm Quách Tử Tôn nhíu chặt lại, đôi mắt màu hổ phách mới từ từ hé mở.
Ngay khi nhìn thấy dáng vẻ mờ ám của mình liền lạnh lùng túm lấy mái tóc bạch kim của Uri, ném hắn ta qua một bên.
Sau đó mới chầm chậm ngồi lên.
Ngón tay đầy vết xước của hắn đè lên thái dương đau đớn, mi tâm theo đó nhíu lại…
Từ sau khi tòa tháp phát nổ, lại tìm thấy một phần thi thể của Thiên Thành thì khiến hắn càng thêm suy sụp.
Dù ngoài miệng luôn nói không quan tâm đến sự sống còn của đứa em trai này, nhưng thực tâm lòng hắn lại đau như dao cắt.
Hắn biết, Thiên Thành thích Lưu Y như vậy đương nhiên sẽ không làm hại cô ấy, hắn chỉ lo sợ rằng một khi thân phận của Lưu Y bị bại lộ, nhất định sẽ khiến cô gặp nguy hiểm, cho nên hắn mới phải huy động đặc vụ tìm kiếm bọn họ.
Nhưng kết quả là hắn vẫn đến chậm một bước…
Điều đó làm sự bất lực cùng đau đớn trong lòng hắn càng dâng cao.
Uri biết Quách Tử Tôn đã tỉnh táo, liền bước lên nhẹ giọng nói:
“Người bên Thiên Sát vừa liên lạc với Hoạ Tuyết*, bọn họ nói đã bắt được “Cá lớn”, chuẩn bị thực hiện kế hoạch kéo lưới.
Tôi cho rằng “Cá lớn” ở đây rất có thể là Sói con, chắc chắn chúng muốn dùng cô ấy làm kim chỉ nam để đi tìm tung tích của số vàng.”
(Hoạ Tuyết* nhân vật giả danh Dư Uyển )
“Có tra ra được địa điểm không?” Giọng nói Quách Tử Tôn vang lên khàn khàn.
“Hoạ Tuyết cô ta sợ bại lộ nên không dám hỏi gì, chỉ nghe đầu bên kia mờ ám nói có thể 2 giờ chiều nay người của Thiên Sát sẽ xuất hiện ở quảng trường An Tử.”
“Nhớ đảm bảo tính mạng cho cô ta.”
“Vâng thưa ngài!”
Đúng lúc này người vệ sĩ bên ngoài liền đưa canh giải rượu cùng trang phục mới đến.
Quách Tử Tôn sau khi uống cạn một hơi, ánh mắt có chút chần chừ, rất nhanh lại chuyển sang vẻ khẩn trương, bèn lên tiếng hỏi: “Chỗ Diệp phu nhân…đã nói chuyện với bà ấy chưa?”
“Rồi thưa ngài! Nhưng sau khi nghe xong tinh thần lẫn sức khỏe của bà ấy đều không được tốt, bác sĩ hiện tại vẫn luôn túc trực ở bên cạnh.
Ngoài ra tôi đã cho vệ sĩ bảo vệ 24/7, phòng trường hợp xấu