Cristal - Tổ hợp giải trí lớn nhất Nam Kinh.
21 giờ 30 phút tối.
Lưu Y mặc một bộ đồ đơn giản, bên ngoài khoác thêm áo jean màu đen.
Cô vốn có một loại nhan sắc gây chết người, nó hoàn hảo hơn bất kỳ minh tinh nổi tiếng nào, vậy nên trong mỗi lần hành sự cô luôn phải trang điểm theo lối mờ nhạt nhất, vì như thế sẽ ít gây sự chú ý nhất.
Lúc này, Lưu Y đang ngồi trong quầy bar với một ly Armentino bên cạnh, không gian ở đây được thiết kế theo Decor cổ điển, tạo nên cảm giác trầm ấm, huyền bí.
Theo như thông tin cô điều tra thì hôm nay giám đốc Bạch Doãn Thiên sẽ có mặt tại đây để gặp đối tác quan trọng, người này chính là tay sai đắc lực của vị quan chức cấp cao kia, khả năng tối nay thứ mà bọn họ giao dịch chính là con chip đó.
Đợi đã hơn một giờ đồng hồ mà vẫn không thấy Bạch Doãn Thiên xuất hiện ở vị trí đã đặt, Lưu Y bèn cầm theo ly rượu chậm rãi đi quan sát một vòng.
Đúng lúc Lưu Y còn đang mải mê nhìn ngó, thì bất ngờ từ góc hành lang lao tới một người đàn ông trung tuổi với dáng vẻ vô cùng hoảng hốt.
Nếu như cô không phản ứng kịp, thì suýt chút nữa đã ẵm trọn ly rượu rồi.
Với gương mặt tái mét như vừa trông thấy quỷ, người đàn ông nhanh chóng túm chặt lấy cổ tay cô, giọng gấp gáp cầu khẩn: “Cô gái mau cầm lấy cái này giúp tôi!”
Dứt lời, thì từ phía sau liền vang lên tiếng quát tháo hung dữ, nhìn thấy vẻ mặt còn chưa hiểu chuyện của cô, ông ta không nói thêm gì nữa mà vung tay một cái rồi chạy mất.
Lưu Y có chút căng thẳng, cô nhanh chóng nép người qua một bên, vội vàng nhường đường cho đám người mặc đồ đen chạy tới.
Đợi cho bóng bọn họ biến mất khỏi hành lang, cô mới bình tâm trở lại, cảm giác cổ họng có chút khô nóng bèn đem ly rượu trong tay uống cạn một hơi, ánh mắt phút chốc dừng lại ở đáy ly.
Cô kinh ngạc phát hiện ra điều mình vừa thấy.
“Đó chính là Bạch Doãn Thiên!”
Ban nãy do diện mạo của ông ta khác lạ nên cô nhất thời không để ý.
Nhận ra sơ xuất của mình Lưu Y định chạy theo thì bất ngờ bị một lực mạnh từ phía sau kéo ngược lại, khiến chiếc ly tuột khỏi tay cô rồi rơi xuống sàn, tạo thành âm thanh giòn tan, sắc nét.
Ngay lập tức, bàn tay to khoẻ liền bịt chặt lấy miệng cô, nhanh chóng kéo cô đi như thú săn mồi.
Đúng lúc cô định phản đòn thì họng súng từ đâu đã dí sát vào eo, khiến Lưu Y chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.
Cô chắc chắn bản thân đã hành động rất cẩn thận, cũng không hề để lộ bất kỳ thông tin nào, vậy tại sao còn có kẻ phát hiện ra?
Trong lúc Lưu Y còn đang suy nghĩ thì đám người này đã mang cô vào một căn phòng lớn, sau đó ném cô xuống sàn một cách không thương tiếc, lạnh lùng báo cáo:
“Thưa ngài! Cô gái đó đây!”
Lưu Y vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp cảnh tượng khá thê thảm.
Người đàn ông va phải cô ban nãy, người mà cô vừa phát hiện ra là Bạch Doãn Thiên kia hiện tại đang nằm thoi thóp trên vũng máu, bên cạnh là bàn tay phải đã đứt lìa từ lúc nào.
Với Sói Đen mà nói cảnh đó chẳng đáng sợ bằng việc cô bị chuông điện thoại phá lúc đang ngủ, nhưng bây giờ cô chỉ đang trong vai một cô gái chân yếu tay mềm nên chỉ có thể diễn một màn kịch hoảng sợ cho bọn họ xem.
Lập tức Lưu Y kinh hãi ngã về sau, cô co người, rồi hoảng loạn đưa hai tay bịt chặt lấy miệng, run rẩy như thú nhỏ.
Kịch bản tiếp theo sẽ bày ra vẻ mặt tự hỏi.
“Thật đáng sợ, tại sao giữa một nơi an ninh tốt như thế lại xảy ra loại chuyện chém giết thanh toán như vậy? Lẽ nào không một ai biết hay ngăn cản sao?”
“Là ai? Là ai lại dám ngông cuồng bá đạo như vậy?”
Lưu Y tự biên tự diễn như thế, sau đó cô sẽ từ từ đưa mắt nhìn lên, xem kẻ đã hại Bạch Doãn Thiên và bắt cô tới đây rốt cuộc là người nào?
Nhưng có lẽ hành động này của Lưu Y quá là sai lầm rồi, bởi ánh mắt cô chạm phải khi ấy thực