Ngô Khiêm đứng ngay bên cạnh Quách Tử Tôn, nghe xong vẻ mặt liền tỏ ra kinh ngạc.
Anh theo Quách Thống Lĩnh bao nhiêu năm chỉ thấy ngài ấy động thủ với đám đàn ông, còn đối với phụ nữ nếu phạm tội tất nhiên sẽ áp dụng theo cách xử lý khác.
Vậy mà bây giờ, một câu liền đã muốn lấy mạng người rồi.
Ngô Khiêm lo lắng nhìn xuống Lưu Y, tuy nhiên trái với sự lo lắng của anh cô lại bình tĩnh đến mức đáng sợ.
Lưu Y nở một nụ cười nhạt, cô không biết nên trách bản thân mình xui xẻo hay trách vận mệnh đen đủi đây, tại sao mới ngày đầu hành sự cô lại đụng trúng nhân vật nguy hiểm như Quách Tử Tôn chứ?
Cô suýt quên mất Bạch Doãn Thiên còn đang nằm chờ chết sao? Để đạt được cái danh Tổng Thống Lĩnh kia thì Quách Tử Tôn hắn đã dẫm đạp lên biết bao nhiêu mạng người rồi? Nói không chừng tiểu sử của hắn còn khốn nạn hơn cả David nữa.
Lưu Y từ từ đứng dậy, phủi phủi vài cái trên vai áo, lười nhác mắng chửi:
“Này Quách thống lĩnh! Tôi đã nói là không lấy đồ của anh rồi tại sao anh còn muốn mổ bụng tôi? Anh thân là người đứng đầu quân đội một nước tại sao không hiểu lý lẽ như vậy?”
Đám người Ngô Khiêm nghe tới đâu mặt liền biến sắc tới đó, trong trường hợp này cô gái kia không phải nên thành khẩn khai báo rồi van xin tha mạng ư? Vậy mà dám lớn tiếng lại còn cả gan gọi này gọi nọ, xem ra là chê bản thân sống đủ lâu rồi.
Quách Tử Tôn nhíu chặt đôi mày sắc bén hình lưỡi kiếm, từ đầu tới cuối cô gái trước mặt luôn mang cho hắn cảm giác thật khó chịu.
Thấy thái độ im lặng của Quách Tử Tôn, người đứng bên góc trái của anh là La Kỳ bèn tiến về phía Lưu Y lên tiếng giải thích:
“Cô gái, người đàn ông này đã ăn trộm một con chip điện tử, lúc va vào cô ở ngoài hành lang hắn ta đã bỏ nó vào trong ly rượu của cô.”
“Vậy các người đến chỗ ly rượu mà lấy! Tìm tôi làm gì!” Cô ngang ngược đáp.
Quách Tử Tôn: “…”
“Sau đó cô đã uống hết ly rượu!” La Kỳ nhấn mạnh.
Lưu Y rõ là biết logic của bọn họ nên mạnh mẽ phản ứng: “Nói như vậy, là các người nghĩ tôi đã uống thứ đó vào trong bụng? Không có! Thật sự không có! Các người nhìn nhầm rồi! Chắc chắn là nhìn nhầm!”
Dường như Quách Tử Tôn không muốn đôi co với dạng phụ nữ không biết điều như cô, bèn hạ thấp tầm nhìn, ngữ âm cũng thấp xuống: “Có hay không, không phải cô nói mà được!”
Lưu Y hận nỗi không thể lao lên mà đấm cho tên này một đấm vào miệng.
“Tại sao lại có người ngông cuồng, độc tôn như vậy chứ? Người không phân biệt phải trái đúng sai như anh mà cũng có thể trở thành Tổng Thống Lĩnh sao? Đám các người đều mù mắt cả rồi hả? Bắt nạt một cô gái yếu đuối như tôi có đáng mặt đàn ông không?”
Chửi xong Lưu Y mới thấy mình quả thực hơi bốc đồng, nhìn cả căn phòng đang chìm trong không khí lạnh lẽo, chỉ còn vang lên tiếng rên ư ử của Bạch Doãn Thiên mới thấy đáng sợ đến mức nào.
Cô lập tức thay đổi thái độ, quẫy đuôi như cá gặp nước:
“Tôi thật sự không giữ! Hỏi nữa cũng vạn lần không giữ! Tôi cần thứ đó để làm gì chứ? Hay anh cứ cho người điều tra đi rồi trả lại sự trong sạch cho tôi.”
Lời vừa dứt, Quách Tử Tôn đột ngột đứng dậy sải bước đi về phía cô, khiến Lưu Y nhất thời bất ngờ, luống cuống lùi lại phía sau.
Người đàn ông cao một mét chín mươi, làm cô có cảm giác như ngọn núi Thái Sơn ở trước mặt vậy.
Đã thế, toàn thân hắn đều toả ra sát khí khiến người sống chớ đến gần.
Mỗi bước di chuyển đều như muốn đẩy cô vào đường cùng.
Bị ánh mắt sắc lạnh của Quách Tử Tôn nhìn từ trên cao xuống, ngay cả thở mạnh Lưu Y cũng quên không dám thở chứ nói gì đến nhìn thẳng vào hắn.
“Đưa cô ta đến bệnh viện.”
“B-Bệnh… bệnh viện? Để…làm gì?” Cô lắp bắp nhắc lại.
Mẹ kiếp! Cô giải thích bằng cả tính mạng như vậy vẫn còn muốn mổ bụng cô sao?
Quách Tử Tôn nheo mắt nhìn cô, mỉm cười: “Tôi cho cô tận hưởng cách thức nhẹ nhàng hơn!”
Giọng nói đều đặn mang theo ít thuốc súng của Quách Tử Tôn vang lên, hắn