Gần 1 giờ sáng thì xe của bọn họ về đến Quách gia, ba chiếc xe màu đen đồng loạt dừng lại ở trước khuôn viên biệt thự rộng lớn.
Lưu Y ngồi trên chiếc xe ở giữa, được Ngô Khiêm gọi đến lần thứ 3 cô mới lười nhác bước ra.
Lúc này ở bên ngoài đám người kia đã xuống hết, nhanh chóng xếp thành hai hàng.
Lưu Y cũng chẳng màng bận tâm xem trước mắt là khung cảnh như thế nào, bởi lẽ trong đầu cô rất nhanh đã nảy ra một kế hoạch mới.
Cô liếc nhìn ra phía ngoài cổng chính, phát hiện nó đang trong tư thế chuẩn bị đóng lại, mà cửa lái của xe phía trên lại chỉ cách cô chưa đến 1 mét.
Trãi qua tình huống vừa rồi cô không muốn đùa với tính mạng của mình nữa, nên quyết định từ bỏ những con số phía sau của 100 triệu đô, mặc kệ bí mật của con chip là gì cô không muốn dính dáng đến Quách Tử Tôn thêm nữa.
Hạ quyết tâm, Lưu Y nhanh như cắt phi người vào trong, khởi động xe rồi cắm đầu lao về phía cổng chính.
Thao tác của cô nhanh đến nỗi khiến đám cấp dưới của Quách Tử Tôn kinh ngạc đến cứng họng, miệng ú ớ được vài từ rồi vội vàng xô đẩy nhau nhảy lên hai chiếc xe ở phía sau.
Tuy nhiên lúc xe của Lưu Y phóng được ra bên ngoài Quách gia thì cửa chính cũng cùng lúc khép lại, thành ra khoảng cách truy đuổi càng cách xa.
Chiếc BMW rẽ vào đường lớn với vận tốc 130km/h với kỹ năng chuyên nghiệp của mình, Lưu Y liên tục đánh lái luồn lách qua hàng trăm chiếc xe lớn nhỏ, cũng may giao thông của Nam Kinh giờ đó lưu thông ít bằng không đã bị cô làm cho kẹt cứng rồi.
Sau khi để lại một trận cuồng phong và hoàn toàn cắt đuôi được đám người của Quách Tử Tôn, Lưu Y phấn khích hét lớn một tiếng.
Do dùng sức nên cô cảm thấy phần bụng dưới đau thắt, cô từ từ giảm tốc độ, rẽ vào một con phố, tay ôm lấy eo nghiến răng mắng chửi:
“Mẹ kiếp! Tên họ Quách đáng chết! Tổng Thống Lĩnh thì hay lắm sao? Hắn là cái thá gì chứ? Cậy quyền thế để chèn ép người khác thì tự hào lắm hả?”
“Bà đây ngày mai sẽ in một vạn à không một tỷ tờ truyền đơn, sẽ tố cáo cái nết xấu xa cho toàn thể nhân dân Hoa Lục này được biết.
”
“Giam giữ, đánh đập, tra tấn, bạo hành thể xác lẫn tinh thần một công dân ngoan hiền vô tội.
Để rồi xem bản mặt của hắn sẽ giấu vào đâu, người người nhà nhà sẽ phỉ báng hắn, cha mẹ hắn sẽ cảm thấy nhục nhã vì có đứa con như hắn, vợ hắn sẽ ghê tởm hắn, con cái của hắn sẽ khinh bỉ hắn.
”
“Haha… sự nghiệp của hắn phút chốc sẽ tiêu tan.
”
Sau khi xả giận xong Lưu Y liền dừng xe ở bên cạnh một cửa hàng tiện lợi, buổi chiều cô chỉ ăn nhẹ buổi tối lại bị Quách Tử Tôn mang ra hành hạ, chuyện quan trọng bây giờ là cô cần phải kiếm gì đó bỏ bụng trước khi về khách sạn ngủ một giấc đã.
Cũng may thể trạng cô tốt bằng không người bình thường sau khi rửa dạ dày xong đã chẳng thể xuống được giường.
Nghĩ vậy, Lưu Y toan mở cửa xe bước ra ngoài thì đột nhiên tất cả các chốt cửa đều đồng loạt khoá lại, hoàn toàn nhốt cô ở phía trong.
Cô bất ngờ kêu lên một tiếng: “Chuyện gì thế này?”
Rất nhanh ánh mắt Lưu Y loé lên một tia sáng, cô lập tức xoay người đến trước vô lăng, nhanh tay thực hiện một vài thao tác, ban nãy do mãi chạy trốn nên bây giờ cô mới có thời gian