Nam Kinh ( Trung Quốc )
Lúc Lưu Y tỉnh lại thì đã là 5 giờ chiều ngày hôm sau.
Ánh chiều nhuận sắc nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng tạo nên khung cảnh thật yên bình.
Đôi mắt Lưu Y lúc đầu như đang mê ly cảnh sắc dần chuyển mệt mỏi, từ hai thái dương truyền đến từng cơn đau nhức.
Lúc này cô mới hoảng hốt nhận ra chỗ này không phải là căn phòng ở Hong Kong mà là căn phòng Quách Tử Tôn dành cho cô khi ở Nam Kinh.
“Lưu Y, em tỉnh rồi sao? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Tiếng nói trầm ấm có chút quen thuộc vang lên, Lưu Y chống tay ngồi dậy thì bất ngờ trông thấy Thiên Thành từ ghế sô pha bước tới.
“Thiên Thành sao anh lại ở đây?”
“Trưa nay tôi ghé qua thấy người giúp việc nói em bị bệnh, mà anh Tử Tôn thì lại không có ở nhà, cho nên tôi đã xuống bếp nấu cho em một ít cháo, còn kê cho em ít thuốc bổ, sau khi ăn xong em nhớ uống nhé!”
Lưu Y đón lấy cốc nước ấm từ tay Thiên Thành, uống một ngụm, ánh mắt nghi hoặc hỏi:
“Thiên Thành hôm nay là ngày mấy?”
“Mùng 8 tháng 8, sao thế?”
Vậy là cô mới thiếp đi một ngày, tại sao đang yên lành Quách Tử Tôn lại đưa cô về Nam Kinh? Hắn ta vừa tìm được Dư Uyển đáng ra nên để cô ở lại đó mới phải? Lại còn ngăn cản cô đi tìm Phi Điểu nữa, hắn làm thế là vì lý do gì?
Cô nhìn Thiên Thành, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
“Thiên Thành anh đưa tôi đến bến cảng được không?”
Một lát sau đó.
Lúc này trời đã chập choạng tối, biệt thự vừa lên đèn thì cũng chìm vào màn đêm tĩnh lặng, Thiên Thành ngồi vào trong khởi động xe, băng ghế sau còn có Lưu Y đang nằm co ro, dáng vẻ vô cùng đau đớn.
Ban nãy cô đã nói dối mấy người vệ sĩ rằng mình bị đau bụng cần phải đến bệnh viện gấp.
Vì có thêm sự thúc dục của Thiên Thành nên đám bọn họ có muốn ngăn cản cũng không dám.
Xe chuẩn bị ra cửa lớn, Lưu Y liền chống tay ngồi dậy, bây giờ nhân lúc Quách Tử Tôn còn chưa xuất hiện, cô phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thì hơn.
Nói muốn cô sống tốt đẹp gì chứ? Chỉ là chuyển cô từ nhà tù này sang nhà tù khác mà thôi, vả lại bây giờ người trong mộng của hắn đã quay về cô không muốn trở thành kỳ đà cản mũi, càng không muốn bản thân đợi đến lúc bị ném đi mới biết xấu hổ là thế nào.
“Lưu Y nếu em không muốn ở lại đây, hay là đến chỗ của tôi ở một thời gian, tôi đảm bảo anh ấy sẽ không thể nào tìm ra em, càng không thể làm tổn thương em.”
Lưu Y cười nhạt lắc đầu.
Thiên Thành có lẽ không biết anh trai mình là người đáng sợ như thế nào đâu? Chuyện nhờ anh ta chở đi thế này đã là liều mạng lắm rồi, huống hồ còn kêu cô ở lại, cô chỉ sợ còn chưa tới nơi đã bị tóm cổ lôi về ấy chứ.
“Xin lỗi lần trước đã làm phiền đến anh, lần này lại liên luỵ anh đến anh rồi!” Cô áy náy nói.
“Đồ ngốc! Tâm ý của tôi em còn không hiểu, cho dù là bất kỳ việc gì chỉ cần em chịu nhớ đến mà tìm tôi, tôi cũng sẽ vì em mà bất chấp nguy hiểm, kể cả là tính mạng của mình.”
Lời Thiên Thành vừa dứt thì cổng lớn cũng từ từ mở